Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1312 -




Nhìn trong ghi chép của phủ, Điền Đường thấy dòng chữ phê bình nhỏ dưới ngòi bút của người ghi chép không chỉ một lần, đều nói đến chuyện bá tánh không nghe khuyên giải, những đối với những chuyện này, ai cũng đều bất lực.
Chỉ có một cái mạng thôi, có người cảm thấy để bảo toàn tính mạng, rời xa bờ biển trong mùa bão mới là đúng đắn, nhưng mà ở trong miệng của bá tánh lại nói đã đi qua rất nhiều năm rồi, bão cũng không hoàn toàn nhất định chỉ đến vào mùa hè, nếu như trốn được mùa hè rồi, bão lại tới vào mùa thu thì phải làm sao bây giờ.
Cũng có bá tánh nói bọn họ cũng không phải không hiểu rằng tính mạng quan trọng, nhưng ở lại bờ biển, có lẽ bọn họ có thể sống lâu thêm một chút, rời khỏi bờ biển, sợ là sẽ càng đoản mệnh.
Tất nhiên có bá tánh tiếc mạng, nhưng bọn họ cũng không muốn mùa hè năm nào cũng rời khỏi bờ biển, bọn họ có một bộ “Phương pháp xem thời tiết” của chính mình, sau khi nhận ra sự không thích hợp sẽ lập tức rời đi, cố gắng hết sức để giảm thấp tổn thất.
Điền Đường xem xong đại khái nội dung ghi chép, gấp sách lại.
Tình hình hiện tại, cho dù là nàng thì cũng chỉ có thể tạm thời đặt chuyện bão sang một bên trước, dù sao thời buổi này chưa có vệ tinh, điều nàng có thể làm cũng chỉ là dự đoán bão thông qua việc xem một vài hiện tượng tự nhiên giống như bá tánh bình thường, nhưng những chuyện nàng có thể làm cũng không ít.
Ví dụ như tu sửa bến cảng.
Lại ví dụ như tu sửa nhà cửa tọa lạc ở ven biển thêm kiên cố, hoặc là cấu tạo cho càng thích hợp để đối mặt với sự tập kích của thiên nhiên để đảm bảo bá tánh ở ven biển có thể càng được an toàn, cho dù bọn họ không cẩn thận gặp bão thì cũng có thể nâng cao xác suất sống còn.
Nghĩ kỹ điểm này, Điền Đường bắt đầu lập kế hoạch chuyện tu sửa bến cảng, ngay cả thiết kế của nhà ở, nàng cũng tìm rất nhiều người trao đổi, còn cố ý cho bá tánhg nội dung liên quan lên báo chí, trưng cầu cách nghĩ của mọi người, tiếp thu ý kiến quần chúng.
Suy xét đến việc người sống ở đất liền sẽ thiếu hiểu biết về hải dương hơn một ít, Điền Đường còn cố ý viết rõ tình huống có khả năng phát sinh ở bờ biển và ảnh hưởng khi cơn lốc đánh úp đối với bá tánh ven biển trên báo.
Trong tay tất cả các học trò của Du Giang và Tiêm Tử Ban cũng nhận được một ít tài liệu, tuy rằng bọn họ không phải là tinh thông những chuyện ở phương diện này, nhưng đầu óc thông minh có thể khiến bọn họ bình tĩnh nhanh hơn người bình thường, hơn nữa càng nhanh chóng so sánh sách lược đối phó.
Trong quá trình này, Điền Đường bắt đầu ra tay xử lý chuyện tu sửa bến cảng.
Huyện Nội Cừ chính là huyện thành gần bờ biển nhất trong phủ Đăng Thuận.
Tất cả bá tánh trong huyện thành này đều sống bằng nghề đánh bắt cá, hải sản chính là thức ăn thường ngày của bọn họ, đời sống như vậy không khác gì so với người sống trên núi, chỉ là người trên núi thì chủ yếu xem sơn thú và đồ mọc ra trên núi là thức ăn.
Đối với bá tánh lúc này mà nói, sống ở ven biển hay sống ở trên núi cũng đều giống nhau, đánh cá và đi săn chính là phương tiện mưu sinh của bọn họ, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.
“A nương —”
“A nương, ta sợ.”
“Đừng sợ.” Nữ tử ôm hai hài tử vào lòng, cằm dừng nhẹ trên đỉnh đầu hai hài tử, trốn trong góc nhìn quan binh ở cách đó không xa đang chờ thu gom từng cái lưới cái xiên đánh bắt cá đặt ở bờ biển, trên mặt hiện lên vài phần đau lòng, khi nàng mở miệng vẫn chỉ nói hai chữ: “Không sợ.”
Đứng cùng với bọn họ ở chỗ này còn có không ít bá tánh có hơi lạnh mồm lanh miệng nói nỗi đau trong lòng ra miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ, không thể đi đánh cá ở biển nữa, trong nhà đã sắp không còn gì để ăn rồi.”
“Nhà ta cũng như vậy, sao có thể nói không cho đánh cá liền không có đánh cá chứ, ngày tháng sau này biết phải sống như thế nào đây.” Bên cạnh có người mở miệng theo, trên mặt cũng tràn đầy đau lòng.
Nói tới nói lui, mọi người đều chỉ là trốn chung một chỗ, không ai dám ló đầu.
Một mặt những quan binh đang thu gom đồ kia thoạt nhìn thì rất cường tráng, mặt khác bọn họ tới nơi này cũng là vì không có bản lĩnh làm chuyện khác, năng lực bản thân cũng không mạnh, lúc này lại càng không thể xông pha đi làm chút chuyện này kia.
Đúng lúc này, có người đi tới từ phía xa, sau khi gần đến nói thì hơi nhìn mọi bá tánhg tụ chung một chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận