Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 423 -




Trấn Thần Linh.
Bùi Phong Bình: “Hắt xì-!”
“Bùi lão, hôm nay ta lại có lớp.” Tô Tu Vĩnh ôm sách tìm tới cửa.
Bùi Phong Bình trừng mắt liếc hắn một cái: “Lớp của ngươi thì liên quan gì đến ta?”
“Bùi lão, chương trình học rất đơn giản, đều là nội dung sơ cấp, hình như ta ăn phải đồ hỏng, làm phiền Bùi lão lên lớp một tiết giúp ta.” Tô Tu Vĩnh cẩn thận đem sách giáo khoa trong tay đưa tới trước mắt Bùi Phong Bình.
Bùi Phong Bình nhăn chặt mày: “Những chữ này quá kì cục!”
“Đúng đúng đúng, thật là đặc biệt kỳ cục, có điều Bùi lão, bọn họ đều là bá tánh bình thường, có thể biết chữ đã không tồi rồi, chữ đơn giản như vậy học được cũng tiện dụng, dạy khó quá học sinh học được bao nhiêu chứ, đối với bá tánh bình thường mà nói, có thể đọc sách biết lễ nghĩa đã là không tệ rồi, ngài nói có phải hay không?” Tô Tu Vĩnh nói xong lại đẩy đẩy sách trong tay qua.
Bùi Phong Bình hừ lạnh tiếp nhận sách từ trong tay hắn: “Một lần cuối cùng.”
“Được được được, nhất định là một lần cuối cùng.” Tô Tu Vĩnh thấy hắn đã nhận lấy sách vội vàng ôm bụng cáo từ: “Bùi lão, ta thật sự ăn phải đồ hư, đi trước đây, chờ lát nữa đi học liền phải làm phiền Bùi lão, lớp vỡ lòng 3, Bùi Lão đừng đi nhầm.”
Bùi Phong Bình còn muốn nói nữa nhưng Tô Tu Vĩnh đã đi khá xa, hắn chỉ có thể nghiêm mặt lật thư tịch trong tay ra xem, ít nhất phải biết nội dung kiến thức bên trong, thẳng đến lúc đi học mang theo sách nghiêm mặt đi đến phòng học.
Bên kia, Tô Tu Vĩnh vừa mới rời đi đã đụng phải một học sinh.
“Tô lão sư, hình như mấy ngày nay có mấy lớp đều có hai tiết cùng một thời gian thế?”
“An bài lớp cho một vị lão sư còn bướng hơn ta.” Tô Tu Vĩnh cười nói, vỗ vỗ vai học sinh: “Đi thôi, đi học thôi.”

“Có lẽ chúng ta hẳn là nên tính toán sớm hơn?”
Khả năng gặp phải tình huống hai bên thế lực triều đình cùng Nhân Vương liên thủ đối phó làm không khí ở hiện trường yên lặng một ít.
Lý Nhị Trụ cũng cảm thấy lời nói của mình hình như không phù hợp hoàn cảnh cho lắm, sắc mặt trầm trọng.
Điền Đường ngước mắt, ánh mắt quét qua mọi người một vòng: “Các ngươi cho rằng thế lực Nhân Vương cùng triều đình liên thủ có thể làm trấn Thần Linh hoàn toàn biết mất sao?”
Giọng nói nàng vang lên, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía nàng.
Điền Đường mỉm cười, chỉ vào khách điếm mọi người đang ở: “Đừng nói là trấn Thần Linh, ngay cả là cái khách điếm này, huyện lệnh huyện Dương Nam muốn lấy về cũng tuyệt đối không thể làm được, nếu không ta nện xuống một ngàn lượng bạc cũng chỉ muốn một cái khách điếm rách nát như vậy chẳng phải là ăn lỗ nặng hay sao?”
Mua một cái khách điếm cần một ngàn lượng bạc, điều này đối với Điền Đường tuyệt đối là một món tiền khổng lồ, nhưng nàng vẫn không nói hai lời liền đưa ra ngoài, cái nàng muốn đương nhiên cũng không chỉ là một cái khách điếm.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Lâm Thành Phúc đè sự kích động trong lòng xuống, nắm tay thành quyền hỏi: “Ý của thần sứ đại nhân là cái khách điếm này đã thuộc về trấn Thần Linh sao?”
Kỳ thật hắn muốn hỏi là khách điếm này có phải đã quy về sở hữu của Điền Đường hay không, không chỉ là xem từ khế nhà khế đất, mà là xem quyền sở hữu chân chính của khách điếm này.
Thuộc về trấn Thần Linh, có nghĩa là thuộc về Điền Đường, cũng có nghĩa cái khách điếm này sẽ là một khu an toàn khác.
Từ Triết cũng không phải lần đầu tiên trải qua chuyện khu an toàn khuếch trương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cường đại của trấn Thần Linh, cảm nhận được sự cường đại của Điền Đường.
Nàng thậm chí còn không cần làm quá nhiều chuyện, chỉ cần từ trên danh nghĩa làm cho kiến trúc này viết dưới tên nàng, khu an toàn liền sẽ bao trùm theo tùy ý.
“Ông chủ khách điếm cho rằng hắn có huyện lệnh chống lưng, liền có thể muốn làm gì thì làm, chỉ sợ hiện tại đang vì vậy mà đắc ý đây.” Từ Triết đột nhiên cười: “Ta thật sự muốn nhìn xem ông chủ khách điếm đó sau khi biết được hắn vĩnh viễn cũng không thể lấy lại khách điếm sẽ có biểu tình thế nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận