Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 126 -




Trên thực tế đúng là như vậy, từ một khắc khi thôn dân bước vào thôn Điền gia kia, đa số mọi người đều không bước chân ra khỏi thôn Điền gia một bước, một số ít người dám rời khỏi thôn Điền gia, hoặc là người có thực lực giống Bạch Phục Linh, hoặc là chỉ dám đi lại ở những chỗ bên cạnh thôn Điền gia mà thôi.
Lý Chính lại nhìn qua Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh gật đầu: “Tình hình hiện tại của Chu phu nhân tương đối nguy hiểm, nếu có thể đến ở cùng chúng ta, cha ta ngẫu nhiên có thể khám bệnh giúp Chu phu nhân, nhưng nếu như ở lại trấn Phong Thu, không được chăm sóc chu toàn thì khả năng vẫn sẽ dẫn đến việc thương thế tăng thêm.”
“Ta đồng ý, ta đồng ý!”
Lý Chính lập tức nói, sợ bản thân trả lời chậm sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
“Còn có một việc.” Điền Đường nói: “Hiện giờ nơi đó của chúng ta giống như thế ngoại đào nguyên, mặc dù quan binh đột kích cũng rất khó bị tìm ra, có điều người biết được không thể nhiều quá, nếu không….”
“Ta hiểu.” Lý Chính hoàn toàn không đoán được tình huống thật sự của thôn Điền gia, ngược lại cảm thấy Điền Đường nói thật.
“Ta nhất định sẽ giữ bí mật này, người nhà của ta đi cùng các người, ta tuyệt đối sẽ không để cho quá nhiều người biết việc này.”
Từ góc độ cá nhân của Lý Chính, hiện tại trấn Phong Thu cũng đã không an toàn, nếu có thể đưa người nhà đi đến một nơi an toàn hơn, tất nhiên hắn không thể không đồng ý.
Từ đầu tới cuối Điền Đường đều không nhắc tới ba chữ “thôn Điền gia”, chỉ nói thôn trang trước kia của nàng bị thổ phỉ tập kích, Lý Chính suy đoán bọn họ sau đó mới tìm được một nơi ở mới giống như một thế ngoại đào nguyên, nếu không người của Bạch gia không có khả năng tín nhiệm như vậy.
Lùi một bước mà nói, người nhà của hắn đi theo Bạch Phục Linh, có thể xem là cùng ở với người của Bạch gia, nếu như gặp phải nguy hiểm, bên cạnh có đại phu chăm sóc cũng có thể được cứu trị kịp thời, nếu như ở lại trấn Phong Thu, có lẽ sẽ có một ngày nào đó không cẩn thật xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn liền lập tức bỏ mạng.
“Nếu Lý Chính có tâm phúc, cũng có thể dẫn theo người nhà của tâm phúc cùng đi, hôm nay chúng ta dẫn Chu phu nhân cùng người nhà của ngươi đi trước, ba ngày sau chúng ta lại đến trấn Phong Thu một chuyến, đến lúc đó lại cẩn thận thảo luận chuyện về thổ phỉ, cùng việc an bài người thân cận bên cạnh Lý Chính như thế nào.”
Lý Chính nghe ra được ý trong lời nói của Điền Đường, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói lời cảm tạ: “Đa tạ.”

Trên người Chu phu nhân có thương tích, Lý Chính trực tiếp phái người cùng với đệm chăn cùng nhau đưa người lên xe ngựa.
Ngoại trừ như vậy còn có người trong nhà của Lý Chính cũng cùng nhau lên xe ngựa.
Lúc rời đi, hai bên đều có vài phần cảm giác sinh ly tử biệt, đặc biệt là nhi tử của Lý Chính, hắn ôm đùi Lý Chính không chịu đi, nói là muốn đồng sinh cộng tử với Lý Chính, cuối cùng Lý Chính vẫn phải nói một câu rằng muốn hắn đi cùng chăm sóc nương.
Mấy lần Bạch Phục Linh nhìn về phía Điền Đường, Điền Đường đều không có bất cứ biểu hiện gì.
Bạch Phục Linh gãi đầu, hắn không chỉ một lần muốn nói ra rằng mọi chuyện không đến nông nỗi tuyệt cảnh như vậy, nhưng Điền Đường không nhắc đến, hắn cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ tử hai người Lý Chính mang theo tiếng khóc chia tay.
Lúc xe ngựa phải rời đi, Điền Đường lại thuận tiện mang theo mấy người già cùng trẻ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, lần này là đưa người đi trước mặt Lý Chính.
Lúc xe gần đến thôn Điền gia, Bạch Phục Linh cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Vì sao không nói cho Lý Chính?”
“Còn sớm, huống chi ta còn muốn hắn hỗ trợ chuyện hỏi thăm thổ phỉ, nếu như cho hắn biết tình huống của thôn Điền gia, hắn không màng tất cả bỏ trấn Phong Thu đi thì làm sao bây giờ?” Điền Đường bình tĩnh nhìn vào Bạch Phục Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận