Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 785 -




"Cũng không khó đoán," Lâm Thành Phúc nói, hắn chỉ vào đám người bên kia, "Ngươi xem những người đó, trên người bọn họ đều mặc áo vải thô, có thể thấy được điều kiện nơi này bình thường, về phần người này, tuy rằng hắn đã che giấu, trên người chỉ mặc một thân áo bông bình thường, nhưng giày trên chân dùng vải lụa, người có thể dùng vải lụa, nhất định không đơn giản."
Lý Nhị Trụ lúc này mới chú ý tới giày trên chân La Điền Phú, nhịn không được nói: "Ánh mắt của ngươi cũng quá sắc bén đi.”
Lâm Thành Phúc bật cười: "Quận chúa Minh Tâm chuyển nhượng mỏ quặng, tự nhiên sẽ mang toàn bộ thân tín của nàng đi, lưu lại đều là người không quan trọng đối với nàng, người này là quản sự nơi này, cũng không chỉ là quản sự, chuyện ở núi mỏ quặng vô cùng bí mật, Quận chúa Minh Tâm chủ yếu vẫn ở kinh thành, người của nàng ở chỗ này cũng sẽ không cố ý làm gì, ngược lại người như hắn có thể động tay động chân, chỉ sợ trong tay hắn cầm không ít thứ tốt.”
"Cầm không ít thứ tốt còn keo kiệt," Lý Nhị Trụ bĩu môi, "Người này lúc trước một mình gọi ta ra ngoài, cho ta ba rương vàng, tính đuổi ăn mày sao?"
Lâm Thành Phúc buồn cười nhìn hắn một cái.
"Ta cũng không có tham ô," Lý Nhị Trụ vội vàng nói, "Ba rương vàng kia, ta đều gọi người đưa cho thần sứ đại nhân, ta thậm chí ngay cả đụng cũng không có đụng một chút, ai biết đụng một chút có thể bị nhốt vào trong lồng hay không."
"Khó trách hắn lộ ra khẩn trương như vậy, nguyên lai ngươi đã từ trong tay hắn đánh rơi một khoản tiền," Lâm Thành Phúc cười nói, suy tư một lát lại lắc đầu, "Nhưng đây hẳn không phải nguyên nhân chủ yếu đi, ngươi còn làm cái gì?"
Lý Nhị Trụ cười hắc hắc: "Ta ở trước mặt hắn nói muốn đưa ba rương vàng cho thần sứ đại nhân.”
"Khó trách," Lâm Thành Phúc chợt hiểu ra, "Hắn lấy vàng ra, vốn tưởng rằng có thể mua chuộc ngươi, không nghĩ tới ngươi đem vàng cho đi, chỉ sợ hiện tại tâm tình bất an."
"Hắn ta muốn thì cứ để hắn bất an đi, lúc trước hắn đã nói với ta rằng chỉ có ba rương vàng đó, để ta xem bao giờ hắn sẽ lấy số tiền còn lại ra," Lý Nhị Trụ nói, sau đó mỉm cười, "Đến lúc đó, đưa người đến cho Quận chúa Minh Tâm, coi như nàng đưa quặng sắt cho thần sứ đây làm quà đáp lễ, ta nghĩ nàng sẽ rất thích đúng không?"
Lâm Thành Phúc bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi muốn làm phiền cũng được, chuyện nhỏ như thế này cũng không quan trọng."
Đôi mắt Lý Nhị Trụ lóe sáng, đã nghĩ lại nên nói như thế nào với La Điền Phú, nhưng lúc này, vẫn phải tiếp tục giải quyết công việc của những người trong mỏ, việc đầu tiên cần làm là đưa những người này đến trấn Thần Linh để đăng ký danh tính theo đợt và để họ ổn định trước.
Với sự giúp đỡ của Lâm Thành Phúc, công việc của Lý Nhị Trụ diễn ra suôn sẻ hơn trước, ngay cả một số điều hắn không chú ý, với sự hướng dẫn của Lâm Thành Phú, hắn đã có thể hoàn thành công việc một cách hoàn hảo.
Cùng lúc đó, ba rương vàng Lý Nhị Trụ gọi người đưa về cũng bị đưa đến ngoài trấn nhỏ.
Điền Đường từ trấn nhỏ về nhà đi ra: "Lý Nhị Trụ gọi người đưa tới, vật gì?"
Khoảnh khắc cái rương mở ra, cho dù là nàng, ánh mắt cũng sáng lên một chút.
“Tiểu muội, đưa lên trên đi, để dưới không an toàn." Điền Đào Hoa đi tới bên cạnh Điền Đường, luôn miệng nói.
Điền Hồng Thảo cũng ở một bên liên tục gật đầu.
Điền Đường nở nụ cười.
Đây thật đúng là một món quà không tồi.

"Chúng ta đi đâu đây?"
"Nghe nói chúng ta có chủ tử mới, không biết tân chủ tử có thể hay không…"
“Suỵt, đừng nói nhảm, chuyện này nếu bị người khác nghe được, chúng ta chưa chắc có kết quả tốt đâu." Người bên cạnh ngay lập tức lên tiếng.
"Nhưng trong lòng ta vẫn sợ hãi." Người phía trước nói chuyện cũng hạ thấp giọng nói. "Này là thế nào? Chúng ta có thể đi nơi nào, ra ngoài thì gặp phải chiến tranh, đi đâu cũng đều gặp phiền phức, như vậy chúng ta coi như ở lại khu mỏ này cũng được.”
“Ai mà không nghĩ như thế đâu, ít nhất ở chỗ này cũng có thể ăn một bữa no nê.” Khi nhắc tới chủ đề này, giọng nói của người bên cạnh cũng trầm xuống: “Đừng nhắc đến nữa, thật vô ích khi nghĩ nhiều, nên thế nào thì thế đấy, chung quy không đem chúng ta chết đói là được.”
“Nhưng chúng ta tuổi đã lớn……”
“Lớn tuổi cũng có thể làm việc!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận