Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1187 -




Chương 1187:
Bùi Phong Bình: "Thành Thần Linh là nơi duy nhất trên thiên hạ không có chiến tranh, đó cũng là nơi tràn ngập tình người, kỳ thực hiện giờ rất nhiều nơi đều bị bóng tối của chiến loạn bao phủ, thành Thần Linh chính là nơi đem lại ánh sáng để xua tan bóng tối đó, cho nên có một số việc cho dù chúng ta không làm, nó cũng sẽ tự động tiêu tan do ánh sáng chiếu tới. "
Lý Nhị Trụ ngẩng đầu lên: "Chính là ví dụ như nói Bào gia?"
Bùi Phong Bình gật đầu: "Đúng, ví dụ như Bào gia."
Xe ngựa xuất phát từ Bào gia, đi thẳng tới thành Thần Linh.
Đôi phu thê Bào Tử Thời ở nông thôn, đường đi gập ghềnh, mặc dù Lý Nhị Trụ đã cố gắng hết sức giữ cho xe ngựa ổn định nhất có thể, lúc mới vừa xuất phát, người Bào gia ngồi ở trên xe ngựa vẫn lảo đảo suốt cả quãng đường.
Bào Tử Thời thực sự muốn nói chuyện với Bùi Phong Bình nhiều hơn một chút, nhưng cơ thể hắn thực sự không thể chống đỡ được, đặc biệt là thắt lưng, vì sau khi từ quan hắn đã phải làm việc trong một thời gian dài, bị thương do làm việc quá sức, bây giờ lại phải ngồi trong xe ngựa lâu như vậy càng không thể chịu nổi.
Phần lớn thời gian, hắn phải gồng mình để giữ được tư thế ngồi ổn định.
Lý Nhị Trụ chỉ có thể giảm tốc độ xe ngựa xuống chậm lại một lần nữa, thỉnh thoảng khi nhìn thấy sức khỏe của Bào Tử Thời không được tốt lắm, Lý Nhị Trụ sẽ ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Bào Tử Thời nhận ra điều này, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Nhị Trụ, áy náy nói: “Tiểu huynh đệ, ta còn có thể đi tiếp được.”
“Không phải vì Bào đại nhân,” Lý Nhị Trụ đứng dậy, đỡ Bào Tử ngồi ở một bên, “Lần này không chỉ có chúng ta trở về, còn có rất nhiều bá tánh khác, nghỉ ngơi ở chỗ này, cũng là vì để bá tánh phía sau có thể đuổi kịp theo.”
Bào Tử Thời ngồi xuống, theo bản năng đè eo lại: “Là ta liên lụy đến mọi người rồi.”
“Bào đại nhân không cần lo lắng, đi thêm nửa ngày nữa, chúng ta sẽ đến thành Thần Linh, đến lúc đó lại để cho đại phu xem thắt lưng của Bào đại nhân, vài ngày trước thành Thần Linh đã chế ra một loại cao dán giảm đau, rất hiệu quả, nhưng đáng tiếc lần này ra ngoài vội vàng, không thể mang theo.” Lý Nhị Trụ nói chuyện, đồng thời ấn vào thắt lưng của Bào Tử, hy vọng rằng cơn đau của hắn sẽ giảm bớt một chút.
Cách đó không xa, phu thê Bào Chính Văn mang theo tiểu nhi tử ngồi ở bên cạnh xe ngựa, thấy Lý Nhị Trụ mát xa cho Bào Tử, Bào Chính Văn cũng muốn đứng dậy giúp đỡ.
Bào Tử Thời tiến lên trước một bước ngăn cản người kia lại: “Ngươi tự nghỉ ngơi đi, chúng ta nghỉ thêm một lát, sẽ nhanh chóng tiếp tục lên đường thôi.”
Lý Nhị Trụ nhìn hai người này, trong lòng có một chút cảm xúc phức tạp, hắn có thể nhìn ra mặt ngoài ôn hòa của hai người họ, nhưng trong lòng lại có chút khoảng cách.
Nhưng giống như những gì Bùi Phong Bình đã nói, chỉ cần bọn họ đến thành Thần Linh, mọi rào cản sẽ tự động biến mất.
Trong thế giới ngày nay, sự xa cách của nhiều gia đình là do “nghèo đói và bất ổn” dẫn đến, nếu chúng ta được sống trong một môi trường ổn định, đủ cơm ăn áo mặc thì những sự ghẻ lạnh này sẽ tự nhiên tiêu tan, gia đình sẽ trở nên hạnh phúc, hòa thuận.
Nghĩ đến điều rõ ràng như vậy, Lý Nhị Trụ sẽ không nhúng tay vào quan hệ của người nhà này nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Nhị Trụ càng chú ý đến tình trạng của Bào Tử Thời, thấy cơ thể hắn đã ổn định lại một chút, Lý Nhị Trụ lại kêu người thu dọn đồ đạc lần nữa rồi tiếp tục lên đường.
Con đường sau đó bằng phẳng hơn so với con đường từ ngôi làng trước đó, nhưng chiếc xe ngựa vẫn hơi xóc lúc lái, đột nhiên, chiếc xe ngựa đi đến một con đường hoàn toàn bằng phẳng.
Xe ngựa chạy trên đường bằng phẳng, ngay cả người ngồi trong xe ngựa, cũng có thể nghỉ ngơi tốt hơn, cũng vì vậy mà sau đó xe ngựa không hề dừng lại.
“Đây là đường chính sao?” Bào Tử Thời dựa vào xe ngựa, cảm nhận được sự dễ chịu bên trong xe ngựa, cơ thể nãy giờ vẫn cứng đơ đã thả lỏng một chút.
Bùi Phong Bình cười lắc đầu: “Không, chúng ta đến thành Thần Linh rồi."
Trên mặt Bào Tử Thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu hài tử ngồi cùng Bào phu nhân vén rèm xe lên, ánh mắt nhìn phía trước, hưng phấn nói: “Nãi nãi, bên ngoài là rừng, có rất nhiều cây.”
Bào Tử Thời lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, nhìn một lúc cũng không thấy bên ngoài có cái gì đặc biệt.
Đúng lúc hắn đang định hỏi, xe ngựa rẽ vào một khúc ngoặt, lại đi về phía trước, thấy được một bức tường thành cao ngất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận