Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 609 -




Lâu Đồng Nghĩa không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Vâng, thần sứ đại nhân.”
Điền Đường nhìn Lâu Đồng Nghĩa một lúc: “Ngoài giờ học bình thường ra, Lâu đại nhân cần phải học thêm lớp chính trị.”
“Hạ quan hiểu rõ, lấy sử làm gương, có thể biết hưng thế, hạ quan nhất định đi học thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ sự chờ đợi của thần sứ đại nhân.” Đầu óc Lâu Đồng Nghĩa đang chạy rất nhanh, tuyệt đối không được phép tỏ ra ngu ngốc trước mặt Điền Đường.
Vẻ mặt Điền Đường nghiêm túc nhìn Lâu Đồng Nghĩa, cũng không tiện nói khóa chính trị ở trấn Thần Linh khác với những gì hắn nghĩ.
Nhưng mà cũng không cần giải thích, dù sao chờ Lâu Đồng Nghĩa học thêm mấy khóa nữa, tất nhiên sẽ hiểu ra vấn đề một cách rõ ràng thôi.
Điền Đường gật đầu: “Nếu đã như vậy, Lâu đại nhân có thể bớt chút thời gian đi chuẩn bị một ít chương trình học, sách giáo khoa đi học tìm thầy Du Ninh là được.”
“Vâng.” Lâu Đồng Nghĩa lập tức đồng ý.
Điền Đường lại gật đầu lần nữa, ánh mắt nhìn rất sâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Nàng thật sự đang rất lo lắng, không chỉ phải lo lắng cho sức khỏe thể xác và tinh thần của Mai Kỳ, còn phải lo lắng cho việc học tập chính trị của Lâu Đồng Nghĩa.
Không chỉ là Lâu Đồng Nghĩa, hiện tại những người phụ trách ở Trấn Thần Linh, về cơ bản đều có địa vị nhất định trong cái xã hội của thời đại này, tư tưởng của bọn họ cũng sẽ nghiêng về tư tưởng của thời đại này hơn.
Muốn tăng khóa học, nội dung của các lớp học chính trị tiếp theo phải được nâng cao để trau dồi tư tưởng chính trị của những người này.
Nếu bây giờ điều này không được tu luyện tốt, khi Trấn Thần Linh phát triển và lớn mạnh, tất cả những người làm việc dưới nó sẽ có tư tưởng về giai cấp quyền lực đế quốc trong đầu, tạo ra một triều đại phong kiến khác chỉ tân tiến hơn một chút, không phải là quá nhàm chán sao?
“Thần sứ đại nhân!”
“Lâm Thành Phúc?”
“Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ đã trở lại.” Lâm Thành Phúc quỳ gối, chắp tay hành lễ.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần như vậy.” Điền Đường cười đỡ người dậy, “Trong khoảng thời gian này vất vả cho các ngươi rồi.”
“Không vất vả,” Lâm Thành Phúc liên tục lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, “Mấy ngày nay thuộc hạ gặp được rất nhiều người nhiều chuyện, cũng xác nhận chuyện chúng ta làm là đáng giá, còn phải đa tạ thần sứ đại nhân, để cho thuộc hạ có thể tự mình tới nơi đó, mang lại hy vọng cho bá tánh khắp thiên hạ này.”
Điền Đường và Lâm Thành Phúc đứng nói chuyện một lúc.
Rất nhanh, đám người Từ Triết, Triệu Đồ cũng xúm lại.
Trước đó Mai Kỳ vẫn còn hơi nóng tính đã tiến lên, ôm lấy Lâm Thành Phúc, cười rồi vỗ vỗ lưng Lâm Thành Phúc: “Lâm ca, hoan nghênh trở về.”
“Cảm ơn! Ngươi cũng vậy, mấy ngày nay luôn phải xử lý chuyện trong trấn Thần Linh, vất vả rồi.” Lâm Thành Phúc cũng vỗ lưng Mai Kỳ.
“Cơ hội lần trước ngươi không dễ dàng cướp được từ tay ta, hẳn đã làm không tệ đúng không?” Từ Triết cười mở miệng.
“Cút cút cút, cái gì gọi là cơ hội cướp từ trong tay ngươi chứ?” Lâm Thành Phúc tức giận trừng mắt nhìn Từ Triết, ba phần không đủ bảy phần khoe khoang nói, “Cơ hội này rõ ràng là của ta!”
“Còn ta thì sao? Mọi người quên ta rồi sao?” Lỗ Anh từ phía sau nhảy lên.
Kết quả động tác của Đại Niên còn nhanh hơn cả Lỗ Anh, chạy tới vỗ một cái lên vai Lỗ Anh: “Vừa nhìn bóng lưng này, đã biết là ngươi, không ngờ đi lâu như vậy, cả người cường tráng hơn trước rất nhiều.”
“Không phải ngươi cũng vậy sao?” Lỗ Anh xoa xoa vai bị vỗ nhe răng nói, “Người ta hoan nghênh trở về đều là ôm một cái, ngươi thì tốt rồi, chỉ một cái đánh vừa rồi trên vai ta khẳng định có vết bầm tím, ta đi một thời gian lâu như vậy bị ngươi đánh một phát cộng thêm những vết thương cũ, có khi những vết thương cũ này cũng không bằng cái đánh của ngươi.”
Đại Niên cười to: “Trên người có chút bầm tím cả vết thương thì tính là gì, trên người ai mà không có mấy vết thương đó chứ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận