Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 629 -




Nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước phủ nha, bọn họ cẩn thận liếc nhìn, bước nhanh hơn một chút, muốn tránh tầm mắt của đối phương.
“Lý Nhị Trụ, dẫn người đi kiểm tra xem còn bao nhiêu người trong phủ Lâm Xuân.” Điền Đường quay đầu lại.
"Vâng, thưa thần sứ đại nhân." Lý Nhị Trụ lập tức đáp, trực tiếp dẫn người đi tới chỗ những người kia.
Bên cạnh Điền Đường, Thạch Hùng chắp tay: "Thần sứ đại nhân, hiện giờ Văn đại nhân không ở đây, quân doanh của phủ Lâm Xuân vẫn còn rất nhiều binh lính không biết tới trấn Thần Linh, thuộc hạ đi điều chỉnh, sắp xếp trước."
"Phải làm phiền Thạch đại nhân rồi, chú ý cẩn thận." Điền Đường nghiêm túc nói.
Đáng lẽ sau khi bắt giữ Văn Bình cùng Mã Thái thì nên giải quyết chuyện của bọn họ trước, nhưng phủ Lâm Xuân không giống như huyện Dương Nam, là một trong những tuyến phòng thủ quan trọng giữa phe Nhân Vương và phe triều đình. Bên ngoài phủ Lâm Xuân có rất nhiều quân binh, đoạn trước lại có một thời gian thay ca nên chỉ có một bộ phận nhỏ trong số họ biết đến sự tồn tại của trấn Thần Linh.
Nguyên nhân tại sao những người xung quanh Văn Bình tạo phản chủ yếu là vì bọn họ không ở tiền tuyến, cho nên mới có thể điều bọn họ đến huyện Dương Nam để thay ca, còn những binh sĩ thực sự đóng quân ở tiền tuyến thì Văn Bình không dám đụng vào.
Sau khi Lý Nhị Trụ và Thạch Hùng rời đi, Điền Đường quay người lại, bước vào phủ Lâm Xuân. Nơi này không lộng lẫy như nàng tưởng tượng, thậm chí còn có nhiều chỗ dột nát không ra gì, một đường đi ra cổng thì chỉ thấy những hàng cây khô héo, xà gỗ loang lỗ, cửa sổ rách nát, ngay cả mặt đất cũng không bằng phẳng.
Đại sảnh của phủ nha có thể dùng trong những lúc thăng đường, nhìn tổng thể tốt hơn nhiều so với những nơi khác. Bên trong còn treo một tấm biển “Gương sáng treo cao” vô cùng trang trọng.
Điền Đường đứng ngoài sảnh một hồi, vẫn không bước vào phá hư phần trang trọng này, liền xoay người sang đại sảnh đãi khác khác.
Tình huống của sảnh này cũng không quá tốt, nhưng ít nhất vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, đi sâu vào bên trong là thư phòng của Văn Bình.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là đi vào.
Bên trong thư phòng, liếc mắt một cái liền nhìn rõ, nhìn thoáng qua là từng dãy giá sách, trên giá sách còn có rất nhiều sách, ngoại trừ Tứ Thư Ngũ Kinh, còn có một số tạp văn về phong tục dân gian và một lượng lớn sách lịch sử.
Trên bàn làm việc, có một chiếc hộp đã mở sẵn.
Điền Đường bước tới và nhìn vào, chiếc hộp chứa đầy thư của Tề Duệ Đạt.
Nếu không phải Văn Bình vẫn luôn giữ thư của Tề Duệ Đạt, có lẽ hắn cũng thể nhanh chóng phát hiện ra chữ viết có vấn đề, nhưng cho dù hắn có tìm ra hay không, thì kết quả cũng giống nhau.
Nàng đứng cạnh bàn nhìn một lúc rồi đi đến giá sách.
Trấn Thần Linh xuất thân từ thôn Điền gia, dù sau này thu thập thêm huyện Lâm Khê cùng huyện Dương Nam, nhưng sách trong thư viện trấn Thần Linh hướng tới hiện đại hóa là chính, Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa cũng có thư phòng riêng, nhưng cả hai người đều không bằng một nửa của Văn Bình.
Hơn nữa, thư phòng của Văn Bình đang ở đây có có đủ loại sách, chỉ nhìn một lúc đã tìm một số sách mà nàng quan tâm.
Nếu không phải vì Văn Bình đụng đến giới hạn của nàng, vì những cuốn sách này nàng đã sẵn sàng để Văn Bình ở lại trấn Thần Linh.
Sau khi nhìn xung quanh, Điền Đường dễ dàng tìm thấy những cuốn sách có đánh dấu đang đọc dở. Tìm hiểu một hồi nàng liền phát hiện những cuốn sách này đều viết về những danh tướng thời xưa.
Nàng lấy sách ra, đặt lên bàn rồi yên lặng ngồi đọc.
Nội phủ Lâm Xuân là một mảnh yên tĩnh, nhưng cũng có những chỗ không yên tĩnh.
Ngô Tuấn Kiệt là chủ tướng đóng quân ở ngoại thành, trong phủ Lâm Xuân, Văn Bình phụ trách bên trong còn hắn lo liệu bên ngoài.
Tuy là một vị tướng, nhưng vì Văn Bình luôn hoài nghi hắn nên chủ yếu đều là Thạch Hùng ở trong phủ Lâm Xuân, đại diện thay Ngô Tuấn Kiệt khi cần thiết.
Ngô Tuấn Kiệt cực kì tín nhiệm Thạch Hùng, khi nghe tin Thạch Hùng đích thân đến thăm, hắn lập tức tiến lên đón, ai ngờ ngay khi gặp Thạch Hùng hắn liền bị trói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận