Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 464 -




Hiện giờ nghĩ đến, cũng là hắn cố chấp thành kiến.
Vệ Lương Tài không có vì miễn đi trách phạt, báo cho những tên tù bnh này đó biết, đó là hắn đảm đương, hắn đã làm ra chuyện mà rất nhiều người không làm được.
Ở giữa trấn Thần Linh cùng với triều đình, hắn lựa chọn triều đình, là trung thành của hắn.
Ở giữa tính mạng của các bá tánh, danh tiếng và sự thống khổ của bản thân, hắn lựa chọn bá tánh, là công chính của hắn.
Vệ Lương Tài hắn đã tận hết khả năng làm được trung nghĩa lưỡng toàn, mà hắn lại bởi vì lời nói của người khác, cùng với thành kiến của bản thân hắn, hiểu lầm Vệ Lương Tài.
Bùi Phong Bình nhìn Từ Triết ở trước mắt vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu như cũ, không thể không thừa nhận hắn đã già rồi: “Thiên hạ hiện giờ, là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, ta cũng nên buông xuống thành kiến trong lòng mới đúng.”
“Lão sư, học sinh vẫn có rất nhiều thứ cần phải học tập từ lão sư, lời này của lão sư, khiến cho học sinh sinh ra sợ hãi ở trong lòng.” Từ Triết đứng dậy, tư thái đứng thẳng.
Bùi Phong Bình trầm giọng: “Khổng Tử từng viết: ‘Ba người cùng đi, tất có một người là thầy ta, chọn người hay mà bắt chước, người dở mà sửa mình.’, vi sư tuổi lớn, dần dần đã quên đi những nội dung mà mình học lúc còn trẻ, trấn Thần Linh này, xác thật làm vi sư có nhiều suy tư.”
Từ Triết đứng ở một bên, lẳng lặng mà nghe Bùi Phong Bình nói chuyện.
Đây cũng là nguyên nhân mà cho tới hiện tại hắn vẫn nguyện ý phụng Bùi Phong Bình là lão sư của mình, thậm chí cố ý đi kinh thành đón người đến trấn Thần Linh này.
Cho dù trong mắt những người ở bên ngoài Bùi Phong Bình vẫn cố chấp cổ hủ, nhưng ở trong mắt Từ Triết, lão sư của chính mình vẫn luôn là ngươi hành động quân tử, mỗi một lời nói hành động của hắn, nhất cử nhất động, nếu như làm sai rồi, cho dù người khác không nói, hắn cũng sẽ tự xem xét lại.
Bùi Phong Bình cũng đã từng tràn ngập hy vọng đối với triều đình, liều mạng bò đến vị trí Lại Bộ thượng thư, là bởi vì vị trí này chưởng quản việc chọn lựa mệnh quan triều đình, hắn hy vọng có thể tuyển ra quan viên chân chính vì nước vì dân, thay đổi bầu không khí trong triều, lấy cái này để thay đổi thiên hạ, để bá tánh có thể an cư.
Hắn cũng từng sấm rền gió cuốn xử lý qua không ít quan viên ở trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng, coi mạng người như cỏ rác, ở đoạn thời gian kia, bầu không khí trong triều xác thực đã có sự thay đổi rất lớn, thậm chí toàn bộ không khí trong quan trường đều đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Nhưng sau thời điểm đó, người khác mang lòng kiêng kị đối với hắn, người của Bùi gia ra cửa liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, thậm chí ngay cả vị cao cao tại thượng kia, cũng dưới sự xúi dục của hậu phi, cùng với những sự ám chỉ của các quan viên khác, sinh ra lòng bất mãn đối với Bùi Phong Bình.
Bùi Phong Bình đã từng thử kiên trì, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, buông bỏ những hy vọng này đó mà hắn đã mang theo về triều đình, cũng buông bỏ vị trí Lại Bộ thượng thư.
“Lần này nhiều người các ngươi trở về như vậy, có chuyện gì quan trọng sao?”
Từ Triết rơi vào trầm tư, về tình về lý, hắn hẳn là nên nói đến chuyện "thần dụ" cho Bùi Phong Bình biết , nhưng chuyện này là chuyện quan trọng, tùy tiện nói ra ngoài, hắn sợ sẽ phá hư kế hoạch.
Bùi Phong Bình liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Từ Triết, trực tiếp đứng dậy: "Thôi, ngươi có khó xử của ngươi, ta không làm khó dễ ngươi nữa, lão phu tự mình đi hỏi vị thần sứ kia."
Nói xong, cũng không đợi Từ Triết đáp lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Từ Triết vội vàng đi theo sau, sau khi thấy Bùi Phong Bình và Điền Đường gặp nhau, ở nơi xa đứng trong chốc lát, xác nhận hai người chỉ là ở bình thường nói chuyện với nhau, lúc này mới xoay người rời đi.
“Bùi lão muốn biết mục đích chúng ta trở về lần này sao?” Điền Đường nhìn lão nhân trước mắt, không nghĩ tới Bùi Phong Bình sẽ chủ động tới tìm nàng giải đáp vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận