Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1462 -




Trải nghiệm cuộc sống của bọn họ không giống như những gì Điền Đường đã trải qua trong quá khứ, nhưng một số sự tương đồng.
Sau khi khóa học kết thúc, Điền Đường gọi Dung Dật ra ngoài.
Sau khi dừng lại bên ngoài cửa, Điền Đường đứng đối diện Dung Dật, tò mò hỏi: "Ngươi làm cách nào thuyết phục được Bùi lão vậy?"
"Ta nói với Bùi lão là ta muốn thay đổi bản thân", Dung Dật nhìn Điền Đường, "Đã mấy năm qua ta luôn trốn tránh, nhưng có một số việc không phải cứ trốn tránh mãi là có thể giải quyết, chọn lựa rất khó, thay đổi cũng rất khó, nhưng nếu không thử một chút thì không thể biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao, ta đã thua ngươi một lần, nhưng không có nghĩa là ta sẽ luôn thua ngươi."
Điền Đường nhìn dáng vẻ kiên định của hắn: "Thật sự ngươi có thể đưa ra quyết định đến bước này đã là điều không phải ai trên đời này cũng có thể làm được."
"Có một người đã cho ta dũng khí", Dung Dật vừa nói vừa chăm chú nhìn Điền Đường, "Ta đã từng nghĩ, có lẽ cả đời làm một lão sư không có gì là không tốt, trong những ngày tháng làm lão sư đó, ta đột nhiên phát hiện đây cũng là một công việc vĩ đại, nhưng có một người luôn đi ở phía trước, tỏa ra ánh hào quang thật là rực rỡ, khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn tiến lại gần thêm một chút một chút nữa."
Trong mắt Điền Đường ánh lên mấy phần kinh ngạc, vẻ mặt sửng sốt.
Mi mắt Dung Dật khe khẽ run, thấp giọng nói: "Lão sư, ta có thể gia nhập lớp học này chứ?"
Điền Đường chậm rãi thở ra một hơi, gật đầu một cái, chủ động đưa tay ra: "Dĩ nhiên, hoan nghênh ngươi gia nhập lớp học của chúng ta."
Dung Dật bắt tay nàng: "Lão sư cũng không thể lơ là, nếu như có một ngày lão sư không đảm đương được trọng trách, học trò sẽ không khách khí đâu."
"Khẩu khí không nhỏ nhỉ", Điền Đường không còn vẻ sửng sốt, trên mặt nở một nụ cười: "Nếu ngươi muốn đợi tới ngày đó, có lẽ sẽ phải chờ cả đời, đời này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó đâu."
Lúc này, hai người nắm chặt tay nhau.
Dung dật trịnh trọng nói: "Cứ quyết định như vậy, ta sẽ chờ cả đời này."
Điền Đường gật đầu cười: "Được."

"Phía trước chính là thành Thần Linh, hiện tại biên giới thành Thần Linh do người Vệ gia canh giữ, cũng không dễ đánh, nếu cứ cố đánh với bọn họ, có thể chúng ta sẽ thua lớn hơn, quan trọng nhất là, rõ ràng người của Vệ gia đứng về phía thành Thần Linh."
"Đừng lo lắng, ta đã hỏi thăm, người của Vệ gia đều không ở đây, hiện tại người canh giữ nơi này là Thạch Hùng, người này không quá ngu ngốc nhưng cũng không tính là thông minh. Chỉ cần chúng ta tấn công cực nhanh khiến bọn họ không kịp phản ứng, nhất định sẽ liên tiếp bại lui, đến lúc đó chúng ta chiếm lấy phương bắc trước, sau đó đi về phía nam sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Quận vương nói rất đúng, chúng ta sống ở phương bắc nhiều năm nên càng hiểu rõ địa hình nơi này, nhưng thành Thần Linh mới ở đây mấy năm nay nên nhất định có rất nhiều chỗ không quen thuộc, chờ chúng ta chiếm được phương bắc rồi tuyên bố với thiên hạ, đến lúc đó nhất định sẽ có người đứng về phía chúng ta, chỉ là một thành Thần Linh nhỏ nhoi, ta xem bọn họ còn dám đắc ý không."
Bên cạnh có người đẩy hắn: "Chú ý một chút, nói cái gì?"
Người nọ phản ứng lại, liên tục cúi đầu cười: "Bệ hạ.”
Nghe thấy âm thanh này, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười, hiển nhiên họ đều tin tưởng việc chiếm được thành Thần Linh đã nắm chắc trong tay.
Cách đó không xa, cũng có một nhóm người, người thì đứng người thì ngồi đang không ngừng nói chuyện, khẩu âm không được lưu loát.
Giọng nói bên kia dần dần lớn lên, sắc mặt mấy người bên này đều thay đổi.
"Bệ hạ, chúng ta hợp tác với bọn họ không phải là “bảo hổ lột da” đó chứ? Lỡ như..."
"Sẽ không có lỡ như." Người đàn ông được gọi là bệ hạ lập tức nghiêm mặt: "Bọn họ chỉ là đám man di, làm sao biết mưu lược gì, chúng ta chỉ cần mượn tay bọn họ tiêu diệt thành Thần Linh trước, đến lúc nắm quyền lực trong tay, ai còn sợ bọn họ?”
"Ta chỉ sợ... Dù sao man di làm việc luôn không nói đạo lý, mà hiện tại trong tay chúng ta cũng không có quyền lực quá lớn, bệ hạ, chuyện này..."
"Không sao." Người đàn ông lắc đầu, nói: "Cho dù đám man di này có người nhưng cũng không bằng trăm vạn đại quân, chỉ cần chúng ta đoạt lại thành Thần Linh, binh lính thành Thần Linh tự nhiên sẽ đứng về phía chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn động thủ với bọn họ, cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Mặc dù nói như vậy, trong lòng hắn ít nhiều có chút thấp thỏm.
Một lát sau, hắn hạ giọng: "Lúc đó sau khi chúng ta tấn công vào thành Thần Linh, trước tiên phải để cho những binh lính kia biết được chúng ta mới là hoàng thất chân chính, thành Thần Linh là ác nhân mưu quyền soán vị. Sau khi thuyết phục bọn họ rồi nắm giữ quyền chủ động, chúng ta lại thay thế đám quân lính ăn cây táo rào cây sung, chỉ cần trong tay chúng ta có đại quân, chuyện sau đó còn không phải tùy ý chúng ta định đoạt sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận