Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 268 -




Điền Đường nhìn Du Ninh: "Bằng không cho hắn thêm một chút tiền lương, để cho hắn làm lão sư toàn thời gian đi, hiện tại hắn cũng đã là học sinh của lớp chồi, như vậy lớp mầm cùng với lớp chồi sau này đều sẽ do hắn đảm đương đi.."
Lão sư tốt như vậy mà bỏ qua thì thật sự cũng có chút đáng tiếc, vẫn nên tận dụng thì sẽ tốt hơn.
Du Ninh không có ý kiến, trực tiếp gật đầu: "Rất tốt, như vậy về sau lại có thêm người giúp chúng ta phê sữa bài thi."
Điền Đường bật cười: "Đáng tiếc hiện tại không có máy tự động chấm thi."
Du Ninh thở dài: "Đúng vậy, ta là một người máy, cùng ngươi tay không phê sửa bài thi ở đây, ngươi cũng không biết xấu hổ sao?"
Du Ninh đưa tay ra để chọc vào má của Điền Đường: "Nếu như ngươi làm đậu phụ Ma Bà cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi."
Điền Đường cười: "Được, được, tất nhiên là không thành vấn đề!"
Từ lâu nàng đã không xem Du Ninh là một người máy nữa, mà coi nàng ta chính là một người bạn của mình, vì vậy nàng cũng có thể không cần cố ý che giấu thân phận của mình.
Trong mắt nàng, Du Ninh từ sớm đã biến thành một người có máu, có thịt giống như những người bình thường khác.
Sau khi đạt được thành tích, Điền Đường liền nhấp vào bản vẽ của [xưởng may] và [xưởng giày] vừa nhận được, sau đó liền xác nhận xây dựng hai xưởng này, đồng thời xây dựng thêm [xưởng dệt] thứ hai.
Không lâu sau, nội dung của kỳ thi tuyển dụng mới đã xuất hiện trên bảng thông báo của đại sảnh giao dịch.
Lần này cả ba xưởng là xưởng may, xưởng giày và xưởng dệt đều đồng thời tuyển dụng, mỗi xưởng sẽ tuyển 10 người, tổng cộng là cần tuyển 30 công nhân, tiền lương của tất cả công nhân mới đều sẽ ngang với mức lương của các xưởng khác ở trong thôn Điền Gia.
Tin tức tuyển dụng vừa mới được thông báo, trong lòng các thôn dân tràn đầy sự vui mừng, tất cả bọn họ đều chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến.
Các thôn dân mới đến có người vẫn còn bỡ ngỡ và ngơ ngác, cho đến khi chính họ nghe người khác nói về tình hình của việc tuyển dụng, bọn họ cũng không nói thêm lời nào mà ngay lập tức đi báo danh để học tập.
Học tập thật vui, học tập thật thơm, học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước!
Trong số những người này cũng có người đã từng đi học, họ vừa chạy vừa hô lớn: "Trong sách tất nhiên sẽ có nhà bằng vàng, trong sách sẽ tự có Nhan Như Ngọc, trong sách sẽ có ngàn hạt kê, cổ nhân thực sự không hề lừa dối ta chút nào!!"

“Lại một đám người rời đi, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đi đâu, cứ giống như đi rồi sẽ không trở về nữa vậy.”
“Ngươi nói xem bọn họ có khi nào đã….?”
“Hẳn là không thể nào, hình như mỗi lần không chỉ có mỗi người của chúng ta, còn có những người khác nữa mà, không thể nào có nhiều người gặp chuyện không may như vậy được chứ?”
“Ai mà biết được? Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?”
….
Sau 100 người từ lần trước, lại có thêm 100 người nữa được đưa đến thôn Điền gia, 200 người bị tiễn đi, nhà ở trong trấn Phong Thu cũng không còn chen chúc như lúc đầu nữa, đặc biệt là một số phòng lớn, trống hơn nhiều so với trước.
Người được đưa đến thôn Điền gia hầu như là tùy ý chọn ra, nhưng vẫn chủ yếu là đưa theo hộ gia đình.
Còn những người ở tại trấn Phong Thu cũng đều bị yêu cầu ra ngoài làm việc, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể kiếm được miếng cơm ăn.
Nhiệm vụ thăng cấp thôn xóm cấp 8 là 1100 người, so sánh với nhiệm vụ cấp 7 cần 800 người thì nhiều hơn 300 người.
Số lượng nhà ở so với trước đây từ mỗi lần tăng 50 nhà đến bây giờ biến thành mỗi lần tăng 100 nhà.
Từ cấp 6 đến cấp 7 đến cấp 8, số lượng thôn dân gia tăng từ 100 đến 200 rồi lại đến 300, dựa theo quy luật này chờ đến lúc thăng cấp thôn xóm đến cấp 9 có khả năng sẽ gia tăng 400 người, cũng chính là số lượng thôn dân phải đạt tới 1500 người thì mới tính là đạt tiêu chuẩn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận