Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 392 -




“Ngươi có muốn đi với ta hay không? Có lẽ ngươi sẽ tò mò nơi đây là nơi nào.” Điền Đường bình tĩnh nhìn hắn.
Vệ Lương Tài mím môi, sau đó liền quay đầu nhìn về bốn phía, mấy ngày nay hắn đã bị nhốt ở trong lồng, cũng đã gặp qua không ít người, nhưng trên mặt của mỗi người đều sẽ mang theo nụ cười mà lúc trước hắn rất ít khi thấy, thậm chí có những người đến và rời đi, hắn cũng đã nhìn thấy những từ binh mà hắn trước đây cũng từng đã gặp qua, rõ ràng trước đó vẻ mặt của đối phương vẫn luôn không hề để lộ ra quá nhiều biểu cảm, nhưng ở chỗ này, nụ cười ở trên mặt của đối phương vẫn luôn không hề tắt.
Vệ Lương Tài nắm chặt tay của mình thành quyền, sau đó hắn cũng đã khom người xuống: “Làm phiền ngươi.”
Điền Đường nở nụ cười, sau đó liền chủ động đi tới trước mặt của đối phương, khi Vệ Lương Tài còn muốn lui về phía sau thì nàng liền mở miệng: "Chúng ta ở đây, đều không cho phép ác ý đả thương người khác, cũng không cho phép ác ý giết người, mặc kệ trước kia ngươi là ai, có thân phận gì, khi tới nơi này phải đều phải tuân thủ theo quy củ ở nơi này của chúng ta, nếu như ngươi đi một vòng sau đó vẫn không muốn ở lại, ta sẽ gọi người tự mình đưa ngươi rời đi.”
Vệ Lương Tài trầm mặc không nói gì.
Điền Đường cũng mặc kệ hắn, liền mang theo người đi lòng vòng ở trong trấn nhỏ, dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
“Ta nhìn thấy rất nhiều tù binh.”
Vệ Lương Tài đi theo Điền Đường một lúc đột nhiên mở miệng nói.
Điền Đường quay đầu lại lẳng lặng nhìn hắn.
Vệ Lương Tài cũng nhìn chằm chằm vào nàng: “Cho nên các ngươi muốn đoạt những tù binh đó tới, chỉ là để cho bọn họ có một cuộc sống ở chỗ này thôi sao?”
“Đúng, chỉ là để cho bọn họ có một cuộc sống ở chỗ này mà thôi.” Điền Đường gật đầu.
Đám tù binh đi qua lại cũng có một số ít nhận ra Vệ Lương Tài, nhưng chỉ là liếc nhìn qua liền xoay người rời đi, thật vất vả mới được đi vào hoàn cảnh yên bình thế này, ai cũng không thể bỏ lỡ rồi đi đánh vỡ sự bình yên này, càng không cần nói đến chuyện chủ động chào hỏi Vệ Lương Tài.
Mà đối với Vệ Lương Tài mà nói, tất cả trước mắt vừa mới lạ lại vừa bình thường.
Đây chính là cuộc sống bình phàm mà bản thân hắn cũng không thể nghĩ tới.
Làm hắn không nhịn được hướng tâm về.
“Ta sẽ không ở lại nơi này.”
Điền Đường có chút kinh ngạc: “Vì sao?”
Vệ Lương Tài nắm chặt kiếm treo trên eo: “Ta là binh, chức trách của ta là bảo vệ quốc gia, cho dù nơi này có tốt hơn ta cũng sẽ tuyệt đối không phản bội lại quốc gia, ngươi có thể giết ta, nhưng muốn ta phản bội thì tuyệt đối không thể.”
“Nơi này không tốt sao?” Điền Đường để Vệ Lương Tài nhìn xung quanh: “Mọi người đều an cư lạc nghiệp, bình an vui vẻ, so với bên ngoài chiến hỏa bay tán loạn thì nơi này quả thật là thế ngoại đào nguyên, chẳng lẽ ngươi không động tâm, không muốn ở lại nơi này?”
“Động tâm, muốn.” Vệ Lương Tài ăn ngay nói thật: “Nhưng ta không thể, thân phận của ta đã định tương lai của ta, trừ khi quốc gia của ta vứt bỏ ta trước, nếu không đời này ta tình nguyện chết trận trên sa trường, cũng sẽ tuyệt đối không vì những thứ này thỏa hiệp, đây là vận mệnh của ta.”
Vệ Lương Tài nói rồi nắm kiếm để ngăn cách ở giữa hai người.
Điền Đường cúi đầu, nhìn kiếm trước mắt: “Cho nên ngươi đã quyết định xong rồi sao?”
“Đúng, ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không thể làm ta khuất phục.” Vệ Lương Tài kiên định nói.
Lúc trước một trận chiến ở huyện Khê Lâm đã để hắn hiểu rõ bản thân không có khả năng xúc phạm tới người trước mắt này, hắn không thể đánh, nhưng hắn cũng sẽ không khuất phục, nếu nhất định muốn hắn phải chọn vậy ở trước mắt hắn chỉ còn lại một còn đường cuối này thôi.
Điền Đường duỗi tay, đặt ở trên thân kiếm đang chắn giữa hai người, đẩy thanh kiếm trở về trước người Vệ Lương Tài: “Cũng không phải chỉ có mỗi con đường này.”
Vệ Lương Tài nghi hoặc nhìn nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận