Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1294 -




Chẳng qua chỉ là một bản “tội kỷ chiếu”, trong lịch sử cũng chỉ có minh quân mói có thể viết xuống “tội kỷ chiếu”, chờ đến nhiều năm sau, những sai lầm của hắn cũng đều bị che giấu, bá tánh về sau cũng chỉ biết chuyện hắn là một minh quân.
Hắn vẫn có thể làm một vị hoàng đế anh minh sáng suốt được lưu truyền qua các thời đại.
Các vị đại thần nghe vậy, trên mặt lộ ra vui mừng, đồng loạt quỳ xuống hô: “Hoàng thượng anh minh, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trong vài ngày, tin tức về “tội kỷ chiếu” của hoàng đế ln truyền khắp trong kinh, khiến bá tánh trong kinh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm kiếm tung tích người Vệ gia.
Thậm chí có bá tánh còn bảo nhau, thẳng thừng nói Vệ gia thật sự không hề phản quốc, mọi chuyện trước đây đều là giả, sau này người Vệ gia nhất định sẽ trở về triều đình, kiên quyết bảo vệ triều đình không để cho bất cứ ai xâm phạm.

Phủ Lai Phong.
“Vị kia thế mà lại viết “tội kỷ chiếu” sao? Đúng là bỏ cả vốn gốc mà.” Điền Đường nhìn tin tức truyền đến từ kinh thành, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, tuy rằng nàng chưa từng gặp qua vị hoàng đế kia nhưng từ tin tức trước đây mà nói, người kia cũng không phải người lý trí gì, một người như thế cư nhiên lại viết “tội kỷ chiếu”, quả thực có cảm giác khó tin nồng đậm.
Điền Cục Hoa ngồi bên cạnh Điền Đường: “Tiểu muội, tiếp theo phải làm thế nào? Không phải nói người nhà họ Vệ rất trung thành sao, nếu như Hạ tướng quân biết được tin tức này, có thể hay không sẽ…”
Lần này vị hoàng đế kia của triều đình vì để tìm được người nhà họ Vệ quay về mới có thể hành động như vậy, tin tức đương nhiên cũng muốn truyền tới cho bản thân Hạ tướng quân,” Điền Đường nói, “Còn lựa chọn như thế nào, vẫn phải xem chính Hạ tướng quân.”
Điền Cúc Hoa cau mày: “Kia lỡ như…”
Điền Đường mỉm cười: “Không phải ta đã nói trước với tỷ rồi sao, con đường phía trước của mỗi người đều do chính tay họ nắm giữ, tỷ và ta cũng thế, Hạ tướng quân đương nhiên cũng vậy, nếu như Hạ tướng quân kiên quyết rời khỏi thành Thần Linh, ta sẽ sai người đưa họ ra ngoài bình an vô sự, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt.”
Lúc hai người nói chuyện, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Mời vào.”
Người bên ngoài mở cửa bước vào, chắp tay về phía Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, Điền đại nhân, Hạ tướng quân đã trình đơn mong rằng sẽ truyền bá tin tức Vệ gia đang ở trong thành Thần Linh, đặc biệt tranh thủ tới xin phép thần sứ đại nhân đồng ý.”
Điền Đường ngạc nhiên chớp mắt, ngay sau đó liền nở nụ cười: “Tin tức về “tội kỷ chiếu” từ triều đình bên kia vừa mới truyền ra, lại thêm tin tức về Vệ gia đang ở trong thành Thần Linh truyền ra ngoài, đây chỉ e là xát muối lên miệng vết thương mà.”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến âm thanh như chém đinh chặt sắt: “Xát! Xát nhiều thêm chút nữa!”

“Lại nôn ra máu sao?”
“Quận chúa, thái y nói còn tiếp tục như vậy chỉ e sẽ nguy hiểm, có lẽ tạm thời không thể dùng thuốc mạnh, nhưng …”
Quận chúa Minh Tâm cười nói: “Ngươi cũng biết “nhưng”, lấy tính tình của hắn, coi như ta có ngừng tay, chính hắn cũng sẽ không ngừng tay lại, tiền đề không dùng thuốc mạnh là chính hắn có thể chống đỡ được, nếu như lúc này không dùng thuốc mạnh, hắn cũng sẽ chỉ giết mấy tên thái y không có năng lực ấy thôi.”
Người đứng đối diện cúi đầu: “Nhưng còn tiếp tục như vậy chỉ e sẽ nguy hiểm.”
“Cái này cũng đúng,” Quận chúa Minh Tâm chống cằm, “Thế cục hiện giờ thật vất vả mới tới thời điểm gay cấn, không thể để hắn chết đi như vậy, cũng nên để hắn tận mắt nhìn thấy mong cầu hắn theo đuổi cả đời bị dập tắt hoàn toàn.”
“Quận chúa nói đúng.” Người đối diện gật đầu.
Quận chúa Minh Tâm cười nói: “Cơ thể của hắn ta hiện giờ như thế, cứ coi như ta không động thủ thì hắn cũng chẳng sống được bao lâu, có thể hắn cũng chẳng nhìn thấy ngày triều đình bị chiếm đóng hoàn toàn, nhưng tình huống hiện giờ cũng thật thú vị, hắn tự mình đuổi người Vệ gia đi, hiện tại lại muốn mượn “tội kỷ chiếu” để tìm người của Vệ gia về, vốn tưởng rằng người Vệ gia có thể nhượng hắn đuổi là đi, gọi là tới, thế nhưng chẳng ai nghĩ đến người Vệ gia lại xát muối lên miệng vết thương của hắn.”
Trong khoảng thời gian này quận chúa Minh Tâm vẫn luôn bị giam cầm trong phủ quận chúa, nàng cũng theo đó nghỉ ngơi, ngày thường ngoại trừ nghe ngóng một số tin tức, hơi can thiệp vào chút chuyện trong cung, thời gian còn lại nàng vẫn luôn ở dưới tầm mắt chăm chú của mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận