Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 140 -




Nếu bây giờ hắn nhập học ở thôn Điền gia, không chừng hắn còn phải học lại từ đầu, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một sự dày vò cực lớn.
Chu lão thái thái cũng không quan tâm Chu Phong Mộc nghĩ như thế nào, kéo hắn đến học đường để học tập.
Vào ngày thứ hai Chu Phong Mộc bắt đâu đi học, học đường lại bắt đầu tổ chức kỳ thi mười ngày một lần, người chưa học được bao nhiêu như Chu Phong Mộc cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.
Chuyện xảy ra sau đó, tất nhiên cả đời này của hắn nhất định sẽ không bao giờ quên.
Ở thôn Điền gia, hầu hết mọi người đều đi học, từ những hài tử khoảng chừng năm, sáu tuổi, hoặc bảy, tám tuổi, cho đến những người già độ năm, sáu mươi tuổi, lúc tới phòng học, không ít người trên thân còn dính bùn đất bởi vì vừa lao động xong.
Đối với Chu Phong Mộc, đây thật sự là một sự chấn động.
Ngày đầu tiên khi đến học đường, hắn vô cùng ngạc nhiên với chuyện này, không vì bất cứ điều gì, đơn giản vì môi trường học tập của thôn Điền gia hoàn toàn không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.
Đợi đến hôm thi, hắn đứng ở bên ngoài phòng học để quan sát tất cả mọi người đang nghiêm túc làm bài, biểu cảm trên khuôn mặt hắn càng mờ mịt hơn.
Mãi cho đến những ngày sau, Chu Phong Mộc mới xác nhận mình đã đến một nơi vô cùng kỳ quái.
Dường như ở chỗ này, không ai học Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cũng không ai học Luận Ngữ của Mạnh Tử và Khổng Tử.
Thứ mà học sinh cầm trên tay không phải là bút lông, mà là một loại bút được gọi là bút chì, không chỉ vậy loại giấy mà họ dùng cũng không phải giấy Tuyên Thành, mà là vở bài tập.
Lớp của bọn họ được gọi với cái tên là lớp vỡ lòng, cứ cách mười ngày sẽ tiến hành một kỳ thi, những học sinh thi đậu sẽ được đến trường học bên nhà gỗ mới, trở thành học sinh lớp mầm.
Sau lớp mầm, còn có cả lớp chồi. Cuối cùng còn có cả lớp lá, nghe nói hai phụ tử Bạch đại phu chính là học sinh lớp chồi, trước mắt vẫn chưa có người thi đậu lớp lá.
Bài tập về nhà mỗi ngày cũng không phải viết chữ, mà là tập viết chính tả.
Trong lớp vỡ lòng, mọi người đều phải học được các con số và một ít văn tự khá kỳ quái, nghe nói đây chính là kiến thức cơ bản nhất, sau khi thi đậu lớp mầm, sẽ tiếp tục dạy chuyên sâu hơn về những phép cộng trừ và những từ đơn, không chỉ có vậy, bọn họ còn được dạy cách để tạo ra một câu hoàn chỉnh.
Chu Phong Mộc mỗi lần nghe, đều cảm thấy không thể tin nổi, càng kỳ quái hơn chính là lão sư của bọn họ chính là những học sinh đã thi đậu lớp mầm nhà trẻ, hầu như ngày nào hắn cũng đều nghe những học sinh khoe khoang về quần áo mới trên người, cùng với những lời khen ngợi dành cho phòng học bên kia, không những rộng rãi mà còn vô cùng sáng sủa.
Hắn chỉ mất khoảng ba ngày đã có thể học được hết những gì nên học trong lớp vỡ lòng, nhưng thời gian vẫn còn khoảng bảy ngày trước khi đến kỳ thi.
Không phải chỉ là kỳ thi vỡ lòng thôi sao, hắn nhất định có thể đạt được điểm tối đa.
Đến ngày thi, hắn bước vào lớp với cái đầu ngẩng cao, tay hắn cầm theo bút và cục tẩy.

Xe ngựa chậm rãi tiến vào thôn Điền gia, khi nhìn thấy khu nhà gỗ mới, xe ngựa mới bắt đầu dừng lại.
Lúc này Điền Đường vén rèm xuống xe, vừa bước xuống mặt đất, chợt nàng nghe thấy tiếng khóc không biết phát ra từ đâu.
Lúc này hạ nhân của Bạch gia mới đến, Điền Đường đã thuận miệng hỏi một câu: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lại khóc thảm như vậy?"
Hạ nhân Bạch gia cố gắng nhịn cười, sau đó liền nói: "Thần sứ đại nhân, là Chu tiểu thiếu gia đang khóc."
"Hắn?"
Điền Đường nhớ tới bộ dạng trước kia của Chu Phong Mộc khi nàng vừa mới nhìn thấy hắn,
"Theo ta nhớ thì tính tình của hắn coi như cũng khá trầm ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho hắn khóc thành như vậy?"
Nàng liền nghĩ đến việc Chu phu nhân có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hạ nhân Bạch gia, nàng cũng có thể nhận ra mọi chuyện dường như không giống như nàng đã nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận