Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 624 -




"Này, có thể nhỏ giọng lại được không? Ta không điếc đâu!" Lý Nhị Trụ liếc mắt nhìn qua, bất mãn nhìn về phía Triệu Đồ cùng Lâu Đồng Nghĩa, những kẻ đầu têu nói về quá khứ đen tối của hắn.
Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa đều cười, mặc kệ Lý Nhị Trụ, vẫn trêu chọc hắn vài câu.
Trong lúc mọi người nói chuyện, sắc mặt Văn Bình càng ngày càng khó coi.
Vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi, nhưng giờ lại chuyển thắng thành bại, lính bên cạnh hắn hai lần liên tiếp đều biến mất, mà hắn ngay cả thân phận của kẻ địch cũng không biết.
Đứng bên cạnh Văn Bình, Mã Thái cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, năng lực của kẻ thù quá quỷ dị, bọn hắn căn bản không đối phó được, nếu lúc này hành động thiếu suy nghĩ thì có thể sẽ tan thành mây khói.
Đột nhiên, Mã Thái nhớ tới cái gì, buột miệng nói: "Phía bắc có thần linh!"
Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Từ xa có người đi tới, quỳ gối xuống, chắp tay thành quyền đối mặt với Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, theo lệnh người, thuộc hạ đã cho người hộ tống bá tánh ở phủ Lâm Xuân đến trấn Thần Linh, ít ngày nữa sẽ đến nơi an toàn."
"Đúng lúc, Lỗ anh, tiện thể ngươi mang bọn họ về trấn Thần Linh đi, rồi xử lý chuyện của họ sau. tri phủ phủ Lâm Xuân không ở đây, vì vậy bọn ta đành tới phủ Lâm Xuân yêu cầu họ giải quyết chuyện này.” Điền Đường nói, chỉ vào Văn Bình cùng những tên lính đi theo hắn.
“Đã rõ.” Lỗ Anh đứng dậy, dẫn người đi trói thuộc hạ của Văn Bình.
Thuộc hạ của Văn Bình còn muốn giãy giụa, Lý Nhị Trụ bên cạnh lại thản nhiên nói: “Ngươi có thể chống cự, cùng lắm là biến mất hoặc là bị khống chế, chỉ một trong hai phương án mà thôi, dù sao cũng không khác nhau."
Ý của Lý Nhị Trụ là bất kể là phản kháng hay khống chế, dù sao cũng sẽ bị giam cầm ở trấn Thần Linh, nhưng lọt vào tai họ liền biến thành uy hiếp, bọn họ không rõ sau khi biến mất sẽ thành cái gì, có lẽ là sẽ chết, nếu phản kháng sẽ giống những người đã biến mất.
Vì vậy sau khi Lý Nhị Trụ nói xong, tất cả mọi người đều dừng lại, ngay cả Văn Bình và Mã Thái cũng ngừng cử động, để Lỗ Anh dẫn người trói bọn họ lại.
Nhưng khi sắp bị bắt đi, Mã Thái quay đầu lại, nói: "Trấn Thần Linh của các ngươi có liên quan gì đến bài đồng dao được lưu truyền vài tháng trước không?"
Hỏi xong, không đợi bọn họ trả lời, Mã Thái liền bắt đầu ngâm nga nội dung bài đồng dao: “Phía bắc có thần linh, lương thực, vải vóc, dầu muối đều không thiếu, không sợ bắt lính đánh giặc, không sợ sinh hoạt khổ cực. Phương bắc có thần linh, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, thân thể khỏe mạnh, mùa màng bội thu, yên tâm mà ngủ.”
Sau đó hắn nhìn Điền Đường: "Ta hát đúng không?"
“Ừ.” Điền Đường gật đầu.
“Nội dung của nó là thật sao?” Mã Thái lại hỏi.
“Là thật.” Điền Đường cũng lại gật đầu.
Mã Thái nhìn vào mắt Điền Đường, nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười: "Cũng tốt, khó trách Thạch Hùng đại nhân lại nguyện ý để bá tánh của phủ Lâm Xuân tới đó, quả nhiên có chỗ tốt như vậy."
Nói xong, không đợi ai trả lời, hắn quay người đi theo người của Lỗ Anh.
Đi được một lúc, có thể nghe thấy tiếng hắn khẽ ngâm nga từ xa.
"Phía bắc có thần linh…"

Từ khi trấn Thần Linh bắt đầu được thăng lên thành trấn nhỏ, “lồng sắt” vốn được đặt ở bên giao dịch đại sảnh, cũng được di chuyển tới gần nhà của trấn nhỏ, chỉ là cái lồng sắt này rất ít khi sử dụng tới, dần dần, rất nhiều bá tánh trấn Thần Linh lại một lần nữa quên đi sự tồn tại của lồng sắt.
Cho đến ngày hôm nay, một đám người nối đuôi nhau, thu hút rất nhiều bá tánh vây xem.
Không lâu sau, Đại Niên mang theo các thành viên vệ đội canh giữ ở trấn Thần Linh.
“Đại nhân, hiện giờ tình hình như vậy, chỉ sợ là huyện Dương Nam bên kia đã động thủ.”
Đại Niên trầm mặt gật đầu: “Ngươi mang theo người canh giữ cái lồng sắt đó, nếu có người tới đó, lập tức đem người khống chế.”
“Vâng, đại nhân, những bá tánh xung quanh thì sao?” Người của Đại Niên gật đầu đồng ý, đồng thời nhìn về phía bá tánh xúm lại đang nghị luận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận