Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1394 -




Tần Dung Dật giải thích với Yến Mãn xong, tiếp tục viết thư, trong lúc đó có dừng lại để xem vài lần, lại mấy lần đặt bức thư đã viết được một nửa sáng một bên, bắt đầu viết lại từ đầu.
Yến Mãn ở một bên cũng suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi Tần Dung Dật viết xong, hắn nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Bệ hạ viết thư qua, cũng biểu thị có để ý đến thái tử điện hạ, cũng không sợ nàng lấy thái tử điện hạ làm áp chế, cố ý đưa ra yêu cầu quá phận hay sao?"
Tần Dung Dật buông bút trong tay xuống, lắc đầu: "Sẽ không, nếu nàng muốn áp chế, đã sớm áp chế từ lâu rồi, sẽ không đợi đến bây giờ, hơn nữa là lời nói của nàng, có lẽ tin tức lúc trước truyền đến đều là thật."
"Bệ hạ là nói những binh lính kia đều không chết sao?" Lúc này đây Yến Mãn phản ứng rất nhanh, "Nếu thật sự là như vậy, phần thắng của chúng ta lại thấp hơn một chút."
Tần Dung Dật cầm lấy thư đã viết xong, đặt sang một bên để cho mực trên mặt giấy tự khô ráo, thấp giọng nói: "Nếu có cơ hội, tất nhiên phải nắm giữ toàn bộ quyền chủ động, chỉ có người nắm quyền chân chính, mới có quyền để cho mọi người nghe lệnh."
Yến Mãn ngẩn người một chút, nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước.
Nếu như không phải đi tới tình trạng lui không thể lui, Tần Dung Dật sẽ không lựa chọn con đường bức vua thoái vị này.
Từ nhỏ đến lớn, xưng hô "tiểu điện hạ" vẫn đi theo Tần Dung Dật, "Tiểu điện hạ" đại biểu cho thân phận địa vị của Tần Dung Dật, cũng đại biểu cho Triệu Vương thiên vị hắn, không ai cho rằng cuối cùng ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào trong tay người khác.
Cho dù là Triệu Vương, chỉ sợ cũng sẽ không có suy nghĩ khác.
Nhưng cuối cùng lại xuất hiện biến số thành Thần Linh này.
Triệu Vương một lòng một mực, khiến vô số binh tướng mất mạng trên chiến trường, đứng ở góc độ người ngoài cuộc, thành Thần Linh lúc ấy hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, thậm chí còn thỉnh quân nhập úng.
Mắt thấy không có cách nào thay đổi được suy nghĩ của Triệu Vương, Tần Dung Dật mới lựa chọn tự mình nhập cuộc.
Mà một bước này, làm cho Tần Dung Dật triệt để đứng ở phía đối diện của "tiểu điện hạ" trước kia, xóa sạch hết thảy thân phận sau lưng"Tiểu điện hạ".
Trong đầu Yến Mãn hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Lúc này, Tần Dung Dật gấp giấy mực đã khô, đặt ở trong phong thư, đưa cho Yến Mãn: "Ngươi tự mình đưa đi."
Yến Mãn nhìn biểu tình của hắn, muốn hỏi hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, dù sao lúc trước hắn vì ngôi vị hoàng đế này mà đã buông bỏ rất nhiều thứ, nhưng hôm nay bọn họ lại phát hiện, thành Thần Linh cường đại tựa hồ cũng không dễ dàng lay động.
Nếu thua thành Thần Linh, có nghĩa là những gì hắn đã làm trong quá khứ hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Hắn rất muốn biết câu trả lời, nhưng hắn cũng biết rằng, câu trả lời cho câu hỏi này là không thể giải quyết tại thời điểm này.
Nghĩ như vậy, hắn vươn hai tay ra, nhận lấy thư từ trong tay Tần Dung Dật: "Vâng, bệ hạ."
Sau khi Yến Mãn rời đi, Tần Dung Dật đứng ở trước giá sách, cầm lấy quyển sách ở trên giá sách, sau khi mở ra liền trực tiếp nhìn thấy con bướm lá bên trong.
Đây là một con bướm lá bình thường không thể bình thường hơn, phía trên còn có dấu vết tùy ý hái.
Sau khi xem trong chốc lát, Tần Dung Dật lại một lần nữa khép quyển sách này lại lại, đặt trở lại vị trí ban đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ước chừng một nén nhang thời gian, Tần Dung Dật đi tới bên ngoài một tiểu viện, người ở cửa nhẹ giọng hành lễ.
"Mấy ngày gần đây sức khỏe của bà bà có tốt không?" Tần Dung Dật thấp giọng hỏi.
Cho dù là ở chỗ này, Điền bà bà vẫn chỉ là Điền bà bà, không có thân phận khác.
"Hồi bệ hạ, mấy ngày gần đây thân thể của bà bà tốt hơn một chút, cũng nguyện ý đứng dậy đi lại, hôm trước thái y đến thăm, nói tuổi tác của bà bà đã lớn, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, bệ hạ có muốn gặp bà bà không?" Người ngoài cửa hỏi.
Tần Dung Dật nhìn cửa lớn đóng chặt: "Bà bà có nhắc tới ta không?"
Hai người đứng ngoài cửa liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Tần Dung Dật gật gật đầu, cũng không kinh ngạc khi nghe được đáp án như vậy.
Lúc trước nếu như không phải thân thể Điền bà bà quả thật bởi vì bôn ba đường dài mà không khỏe, có lẽ cũng sẽ vĩnh viễn không tìm tới hắn, cũng sẽ không nhận hắn.
Hắn đứng ở cửa một lát, lúc xoay người muốn rời đi, cửa chính lại đột nhiên mở ra.
Tần Dung Dật quay đầu lại.
Người trong cửa nhìn thấy hắn, trên mặt vui vẻ, vội vàng khom người: "Bệ hạ, bà bà mời bệ hạ đi vào. ”
Tần Dung Dật nâng đôi mắt lên: "Là thanh âm bên ngoài ầm ĩ đến bà bà?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận