Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 458 -




Đồng tử của Lâm Thành Phúc lập tức co lại, hắn khiếp sợ hỏi ngược lại: “Thần dụ?!”
"Đúng vậy, để lại thần dụ." Điền Đường liền gật đầu, "Sau đó nói rằng ‘Thần minh đã biết bá tánh thiên hạ chịu khốn khổ tra tấn, cũng biết hôm nay thiên hạ đã trở thành loạn thế, muốn bọn họ có thể tiếp tục chống đỡ, sớm muộn sẽ có một ngày, thần minh sẽ giáng lâm, giải cứu thế nhân', đại khái là ý như vậy, nhưng cụ thể như thế nào thì chúng ta cũng cần phải thảo luận cẩn thận."
Sự khiếp sợ của Lâm Thành Phúc vẫn chưa dứt, sau khi Điền Đường nói xong thì tâm tình của hắn thật lâu cũng không thể nào bình tĩnh.
Bàn tay của Điền Đường cũng đã đặt ở một bên của đèn pin lớn: "Tình huống của trấn Thần Linh chắc hẳn ngươi cũng đã hiểu rõ, thiên hạ này to lớn như vậy, cho dù là thần nữ cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn là liền có thể chiếu cố được dân chúng khắp thiên hạ này, trấn Thần Linh mở rộng cũng vẫn cần thêm thời gian, nhưng hôm nay tình thế của thiên hạ đã như vậy, cho dù không có chiến tranh, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà qua đời, nguyên nhân khiến bọn họ tử vong cũng không chỉ là bởi vì đói khát, mà còn có cả tuyệt vọng."
Nếu như là bởi vì đói khát mà chết, vậy coi như là thiên tai, Điền Đường tất nhiên sẽ rất khó để cứu được bọn họ, nhưng còn có rất nhiều người mặc dù đã có một miếng cơm để ăn, lại bởi vì không nhìn thấy hi vọng, lại lựa chọn một cái chết cho mình.
Điều mà Điền Đường muốn làm cũng có rất nhiều, thậm chí trong tương lai nếu trấn Thần Linh phát triển, nhất định sẽ chiếu cố được rất nhiều dân chúng.
Nhưng đó cũng là chuyện tương lai, dân chúng bình thường cũng không thể nào dự đoán được tương lai, thứ mà bọn họ có thể nhìn thấy chỉ vỏn vẹn là sự tuyệt vọng ở trước mắt.
Lâm Thành Phúc trầm tư hồi lâu, hắn quỳ gối.
“A, không phải ta đã nói là không cần quỳ rồi hay sao?” Điền Đường đưa tay ra như muốn đỡ.
“Thần sứ đại nhân, ta quỳ xuống là vì bá tánh thiên hạ.” Lâm Thành Phúc nhẹ nhàng hất tay Điền Đường ra, sau đó hắn đã đứng thẳng dậy, rồi chắp tay ngẩng đầu, hắn nghiêm túc nhìn nàng, “Việc này thuộc hạ sẽ đi làm, xin thần sứ đại nhân sẽ đáp ứng.”
Điền Đường thấy hắn cố ý làm như vậy, nàng chỉ có thể thu tay lại: "Ngươi thật sự muốn đi?”
“Vâng, cầu xin thần sứ đại nhân đồng ý.” Lâm Thành Phúc nói lại lần nữa, lần này hắn thậm chí ngay cả hai chữ ‘cầu xin’ cũng đã nói ra khỏi miệng.
"Ngươi đã nói như vậy, ta sao lại không đồng ý cho ngươi được."
Điền Đường mỉm cười, chỉ vào đèn pin ở trên bàn, "Như vậy thứ này liền giao lại cho ngươi, chỉ là trước khi ngươi rời đi, thì trở về trấn Thần Linh một chuyến, mang nhiều người đi theo một chút, bên ngoài cũng không thể so với trấn Thần Linh, nguy hiểm trùng trùng, các ngươi phải luôn chú ý an toàn, để cho Đại Niên hoặc là Lỗ Anh cùng đi với ngươi, thuộc tính của hai người bọn họ đều đã gia tăng điểm, nếu như có gặp phải chuyện ngoài ý muốn, họ cũng có thể mang theo ngươi kịp thời thoát thân."
“Đa tạ Thần sứ đại nhân, thuộc hạ liền đi chuẩn bị!” Lâm Thành Phúc nói xong, đã lập tức đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại nhìn đèn pin ở trên bàn, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Lúc ra khỏi cửa phòng, trong mắt Lâm Thành Phúc cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bởi vì chuyện đèn pin, Điền Đường vẫn là quyết định quay trở về trấn Thần Linh một chuyến.
Tin tức “thần dụ” cũng không có hoàn toàn giấu giếm, sau khi trở lại trấn Thần Linh, Điền Đường trực tiếp gọi Lỗ Anh và Đại Niên, cùng với bộ phận quản sự lưu tại trấn Thần Linh, bao gồm cả Triệu Đồ, ngồi lại cùng nhau mở một cuộc họp.
Ý tưởng liên quan đến “thần dụ” là Điền Đường nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng cụ thể cần phải làm như thế nào, cần phải có một kế hoạch tương đối hoàn thiện.
Hiện giờ thiên hạ ở trong mắt Điền Đường, chủ yếu chia làm hai địa phương, một là trấn Thần Linh, một là bên ngoài trấn Thần Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận