Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 500 -




"Cho ngươi ăn thì là cho ngươi ăn, nói nhiều như vậy làm gì, với bản lĩnh của ta, còn không thể tìm thấy được một con gà hay sao?"
Lý Nhị Trụ ghét bỏ liếc hắn một cái, "Ngươi cũng mau ăn đi, nếu không ăn mấy cái này, khi đám cầm thú ăn xong hết đồ trên bàn, chắc chắn liền sẽ thèm thứ ở trong tay ngươi"
“Lý Nhị Trụ, ngươi mới là cầm thú!”
"Các ngươi không phải là cầm thú, thì phải để lại cho ta nhiều thịt mới đúng, như thế nào mà ngay cả xương đều đã gặm sạch sẽ, xương cốt như vậy, ngay cả chó cũng không thèm ăn."
Lý Nhị Trụ nhanh chóng gia nhập đại quân cướp thức ăn, bắt đầu tranh đoạt những miếng thịt gà ở trên bàn.
Lúc ăn đến gần hết, tiếng cười ở trong phòng rõ ràng cũng đã nhiều hơn.
Thạch Vĩ Minh nhìn chằm chằm mấy người trong chốc lát, rất nhanh cũng bắt đầu gặm đùi gà ở trong tay, đùi gà vừa mềm vừa thơm, ăn vào trong miệng đều đầy mùi thịt, hắn luyến tiếc nuốt xuống, còn muốn nhai thêm vài lần ở trong miệng nữa.
Đợi đến lúc hắn đem đùi gà trong tay mình ăn xong, những người còn lại đều đã sớm ăn xong, ánh mắt đều chăm chú nhìn hắn, đợi đến khi hắn ăn xong, tất cả cũng đã nở nụ cười.
"Thật tốt." một người khác ăn được đùi gà đã vỗ vỗ bụng, trên mặt cũng tràn đầy hoài niệm, "Trước kia lúc nhỏ, hàng năm khi đến lễ mừng năm mới đều sẽ giết gà, ta đều có thể ăn được đùi gà, nhưng về sau cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, lễ mừng năm mới có thể ăn được thịt đã trở nên càng ngày càng ít, càng không cần phải nói đến chuyện ăn thịt đến no, hiện tại có thể ăn được một phần thịt lớn như vậy, cũng thật thoải mái, Lý Nhị Trụ, ngươi thật là lợi hại, còn có thể tìm được một con gà lớn như vậy."
“Ta cũng... Cảm thấy rất vui vẻ.” Thạch Vĩ Minh ở một bên yên lặng nói.
"Nếu không có chiến tranh thì tốt quá." Lý Nhị Trụ chậm rãi nói, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của mấy người, đặc biệt là vẻ mặt của Thạch Vĩ Minh, "Nếu không có chiến tranh, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều."
Thạch Vĩ Minh cũng lâm vào trầm tư, những người còn lại đều nhao nhao phụ họa.
"Cũng không phải sao, không biết tại sao lại phải đánh trận, thiên hạ này không phải đều là nhà của bọn họ hay sao, bọn họ có thể ngồi xuống để trò chuyện đàng hoàng mà, vậy mà lại chọn khởi chiến, khiến cho chúng ta bây giờ cùng với thiên hạ đại loạn như vậy, ngay cả nhà chúng ta cũng không thể trở về được."
“Lúc ta ra đi, nương ta vừa tìm cho ta một thê tử, ta ngay cả tay của nàng cũng chưa được sờ, đã bị gọi tới đây”
“Thê tử của ta vừa mới sinh con.”
"Đánh trận có cái gì hay, nhiều người đều chết như vậy, tranh tới tranh lui vẫn là đồ vật của hoàng thất, cuối cùng là ai ngồi lên vị trí kia thì có cái gì là khác nhau hay sao?"
Lý Nhị Trụ phụ họa nói, "Bọn hắn cũng hay rồi, mình thì trốn ở phía sau chuyện gì cũng không làm, kết quả những người bị thương, bị khổ đều là dân chúng như chúng ta mà thôi."
"Đúng đúng đúng, Lý Nhị Trụ ngươi nói đúng, trận này đánh tới đánh lui, không phải là vì thiên hạ của hoàng thất bọn họ sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Mấy người nhất thời đều tràn đầy lòng căm phẫn.
Lý Nhị Trụ nhìn một vòng, cũng đã thấy sắc mặt của bọn họ đều trở nên vô cùng khó coi, hắn cúi đầu cười.
Rồi quay đầu lại để nhìn Thạch Vĩ Minh: "Sao ngươi không nói lời nào?”
Thạch Vĩ Minh lúc này mới hoàn hồn: "A... Ta là đang nghĩ những lời mà ngươi đã nói, ngươi nói rất đúng, hiện tại thiên hạ đánh tới đánh lui, kỳ thật cũng vẫn là của nhà bọn họ, đến cuối cùng bất kể là ai leo lên ngôi vị hoàng đế, nếu thắng thì cũng đều là của hoàng thất, nhưng người chết lại là dân chúng, ngươi nói chuyện này quả thực rất có đạo lý."
"Ta chỉ là thuận miệng nói, chúng ta lại không thể tạo phản."
Lý Nhị Trụ lúc nói ra những lời này, những người còn lại nhao nhao phát ra âm thanh "Suỵt", sau đó nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, hắn buông tay, "Được rồi được rồi, ta không nói, ta chỉ là muốn nói, nếu có một nơi không xảy ra chiến tranh thì tốt rồi, chúng ta đều có thể cùng người nhà của mình cùng nhau sinh sống ở đó, cùng với bọn họ đoàn tụ, như vậy cũng rất vui vẻ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận