Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 614 -




Mã Thái tỉnh lại từ trong kinh hãi, ngẩng đầu hỏi Văn Bình: "Đại nhân, trong thư viết cái gì?"
"Tuần tra!" Văn Bình cắn răng đáp: "Đối phương mượn danh nghĩa Duệ Đạt, nói con đường từ phủ Lâm Xuân đến huyện Dương Nam đã sửa xong, muốn ta tự mình đi tuần tra!”
“Đại nhân, tuyệt đối không thể!” Mã Thái vội vàng nói, sợ Văn Bình tức giận sẽ đích thân đi.
“Chẳng lẽ bản quan không biết là không thể sao?!" Văn Bình cầm ống bút trên bàn hung hăng ném xuống đất: "Hiếp người quá đáng, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Bọn họ thật sự cho rằng bản quan ngu xuẩn đến để mức bọn họ đùa giỡn mãi sao!!”
Mã Thái vội vàng nhìn hắn: "Đại nhân bớt giận!"
Văn Bình ngước mắt lên, đôi mắt tràn đầy tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay không không chỉ Mã Thái không ngủ ngon, còn có cả hắn.
Mã Thái bị ánh mắt Văn Bình làm kinh hãi, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Mã Thái..." Giọng Văn Bình khàn khàn.
"Có thuộc hạ." Mã Thái quỳ một gối, chắp tay ôm quyền.
"Nếu bọn họ để cho chúng ta đi, vậy thì đi." Văn Bình nhìn thẳng vào Mã Thái, nhưng lại giống như không nhìn hắn ta.
Mã Thái ngẩng đầu lên.
Văn Bình cười lạnh: "Đối phương đã nghĩ cách muốn bản quan tự mình đi, sao bản quan lại dễ dàng rơi vào bẫy của bọn họ chứ? Cách này của bọn họ nhất định không thể khống chế phủ Lâm Xuân, ngươi đi gọi người đuổi bá tánh phủ Lâm Xuân tới huyện Dương Nam.”
Mã Thái hít sâu một hơi: "Đại nhân?"
Văn Bình ngước mắt lên: "Thế nào, ngươi không muốn làm?"
"Thuộc hạ không dám" Mã Thái vội vàng nói: "Chỉ là đuổi bá tánh phủ Lâm Xuân tới huyện Dương Nam là chuyện trọng đại, chỉ sợ sẽ khiến cho bá tánh phủ Lâm Xuân khủng hoảng, đến lúc đó chỉ e huyện Dương Nam cũng thành một mớ hỗn độn.”
"Vậy thì cứ để cho nó loạn, càng loạn càng tốt." Trong mắt Văn Bình hiện lên vài phần khát máu: "Truyền lệnh xuống, nếu có kẻ trái lệnh, giết không tha, bản quan lại muốn xem xem, rốt cục kẻ đứng sau sẽ làm gì!”
Mã Thái rũ mắt xuống: "Nhưng đại nhân, những người đó chưa chắc đã quan tâm đến tính mạng của bá tánh phủ Lâm Xuân.”
"Vậy sao?" Văn Bình hơi nghiêng người, "Vậy nên ngươi rất quan tâm?”
Mã Thái cúi thấp hơn: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy có lẽ sẽ có cách tốt hơn.”
Văn Bình cười nhạo: "Nếu ngươi không làm thì để bản quan tìm người khác, bản quan còn nhớ rõ, Thạch Hùng rất thân thiết với Vệ gia đúng chứ? Vệ gia đều là kẻ trung liệt, Thạch Hùng náo loạn với Vệ gia chỉ sợ có nội tình khác, nhưng Vệ gia rất coi trọng hắn, tuyệt đối sẽ không phản bội triều đình.”
Mã Thái ngẩng đầu: "Đại nhân, Thạch đại nhân hết lòng yêu dân, sẽ không làm chuyện này.”
“Nói cách khác ngươi cũng không muốn?” Văn Bình liếc hắn ta một cái, nhìn về phía cửa, lớn tiếng hô: "Người đâu, đi mời Thạch đại nhân đến đây.”
Văn Bình vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người lên tiếng: "Vâng, thưa đại nhân."
Phủ nha Lâm Xuân phủ cách doanh địa của Thạch Hùng không xa, không lâu sau đã có người dẫn Thạch Hùng tới.
Thạch Hùng còn cảm thấy có chút kỳ quái, sao Văn Bình lại đột nhiên gọi hắn, sau khi vào cửa thấy Mã Thái quỳ ở đó, nghĩ đến mấy ngày trước nhận được tin tức, trong lòng đại khái có tính toán, ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua Mã Thái, nói với Văn Bình: "Không biết Văn đại nhân có gì phân phó?"
Văn Bình nhìn Thạch Hùng: "Thạch đại nhân bảo vệ phủ Lâm Xuân mà lại để cho kẻ địch trà trộn vào phủ, có biết hậu quả như thế nào không?"
Thạch Hùng có chút sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu: "Kẻ địch ở đâu ra?"
Trong giây phút đó, Thạch Hùng quả thật bị Văn Bình làm cho hoảng sợ, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại Văn Bình không thể biết tình huống của trấn Thần Linh, nếu không hắn tuyệt đối không nói mấy lời này.
Từ sau khi Thạch Hùng đứng ở trấn Thần Linh, số lần hắn đến huyện Dương Nam còn ít hơn binh lính thay phiên phòng ngự, nếu Văn Bình biết hắn gia nhập trấn Thần Linh nhất định sẽ đề cập đến trấn, chứ không phải cố ý chất vấn.
Từ ngữ khí của Văn Bình, Thạch Hùng có thể nhận ra người hắn hoài nghi kỳ thật là Nhân Vương.
Văn Bình cẩn thận quan sát biểu tình của Thạch Hùng: "Thạch đại nhân, ngài nên biết, nếu phủ Lâm Xuân thất thủ, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Kinh thành.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận