Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1030 -




“Đúng đúng đúng, chính là ý này, thật nhiều người đều nói ăn đặc biệt ngon,” Lý Nhị Trụ ngẩng đầu nhìn đám người vây quanh hắn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, “Các ngươi có thể tìm cho ta được không?”
“Sơn hào hải vị không đơn giản,” Hạ Tùng Dương đi đến bên cạnh Lý Nhị Trụ, “Ta có thể gọi người đưa ngươi lên rừng xuống biển, đến lúc đó ngươi có thể chọn sơn hào trên núi, hải vị dưới biển, ngươi còn muốn ăn không?”
Trong khi nói, thanh đao bên hông Hạ Tùng Dương lắc lư.
Ánh mắt của Lý Nhị Trụ nhanh chóng quét qua thanh đao bên hông hắn, trở mình một cái bò lên khỏi mặt đất, cúi đầu khom lưng về phía Hạ Tùng Dương: “Tướng quân, lúc trước tướng quân nghe lầm, ta sao lại muốn ăn sơn hào hải vị được, ta chỉ là nói đùa với đại gia mà thôi, tướng quân đừng tưởng thật.”
Sau khi nhanh chóng nói xong, Lý Nhị Trụ giơ tay đi phủi quần áo của Hạ Tùng Dương, vừa phủi vừa nói: “Nhìn xem, quần áo của tướng quân đều bẩn, một đại nhân vật như tướng quân, quần áo khẳng định không thể giống như tiểu nhân vật chúng ta bẩn như vậy.”
Hạ Tùng Dương nhíu mày lui về phía sau nửa bước, ghét bỏ tránh đi tay của Lý Nhị Trụ: “Ngươi chỉ cần phối hợp tốt chúng ta, những gì cho ngươi đều sẽ cho ngươi, nhưng nếu ngươi không phối hợp, cũng nên biết sẽ gặp cái gì hậu quả.”
“Ta hiểu ta hiểu, ta nhất định phối hợp tốt,” trên mặt Lý Nhị Trụ mang theo ý cười, “Tướng quân, ta có thể giúp được gì?”
“Ngươi vẫn luôn sửa đường, có biết từ khi nào phủ Lâm Xuân bắt đầu gọi người sửa đường không? Có từng hay nghe bọn họ nói qua chưa, đề cập tới cái gì?” Hạ Tùng Dương lần lượt đặt ra vấn đề.
Lý Nhị Trụ mở to đôi mắt cẩn thận lắng nghe, chờ sau khi Hạ Tùng Dương hỏi xong, mờ mịt ngẩng đầu: “A? Bọn họ bảo ta sửa đường a, sửa đường xong sẽ cho chúng ta ăn, ta cũng không dám hỏi thêm, nếu hỏi bọn họ không cho ăn làm sao bây giờ?”
“Vậy ngươi liền đi hỏi,” Hạ Tùng Dương nhíu mày nói, “Đi cẩn thận hỏi kỹ mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì, đồ ăn thức uống của ngươi, ta đều có thể cho ngươi.”
Lý Nhị Trụ lập tức duỗi tay: “Vậy các ngươi hiện tại cho ta ăn.”
Hạ Tùng Dương cau mày càng chặt.
“Các ngươi đồng ý cho ta ăn, còn bảo ta đi làm việc, nếu cái này dọa bá tánh phủ Lâm Xuân chạy, những người trong huyện làm sao bây giờ? Ta mặc kệ, ngươi phải cho ta ăn, nếu không ta sẽ đi nói cho người phủ Lâm Xuân, các ngươi muốn gây rối.” Nhắc tới ăn, Lý Nhị Trụ trực tiếp bắt lấy cánh tay của Hạ Tùng Dương, bày đủ kiểu tư thế kiên trì.
Lúc này đây, mặc dù sắc mặt Hạ Tùng Dương khó coi đến đâu, Lý Nhị Trụ cũng không buông tay.
Hai người nhìn nhau một lúc, Hạ Tùng Dương quay đầu lại, vẫy tay: “Đi, kiếm chút đồ ăn cho hắn, lại đi lấy ít ngân lượng.”
Thủ hạ bên cạnh lập tức gật đầu đồng ý: “Tuân lệnh.”
Chỉ chốc lát sau, có người mang đồ ăn nước uống lại đây, từng cái bày biện chỉnh tề trên bàn.
Lý Nhị Trụ vội vàng xông tới, từ trong người móc ra túi lớn màu đen, bỏ tất cả đồ vật bao gồm cả mâm thức ăn vào trong túi.
Có người muốn tiến lên ngăn cảm, nhưng bị Hạ Tùng Dương ngăn lại: “Để hắn bỏ vào.”
Trong lúc này, Lý Nhị Trụ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy không có người ngăn trở, tốc độ trên tay chậm một ít, hơn nữa một bên bỏ đồ vào một bên cầm lấy nhét cả con gà vào trong miệng tắc, cắn một miếng lớn thịt gà cẩn thận nhai, sau đó nhét phần thịt gà còn lại vào trong túi.
Người xung quanh nhíu mày trước hành động của hắn, thậm chí có người bắt đầu khẽ nói nhỏ: “Người này thật giống như một tên lưu manh.”
“Người như vậy nhất định là lưu manh ham lợi nhỏ, nhìn hắn như vậy, dường như đã nhiều năm không ăn thịt, xem ra phủ Lâm Xuân cung cấp thức ăn cũng không tốt lắm.”
“Còn không phải sao, cũng không biết người như vậy có thể tin được không.”
“Nếu hắn dám không làm việc cho chúng ta, cũng phải xem nắm đấm chúng ta có đồng ý hay không.”

Cuối cùng, sau khi Lý Nhị Trụ đều đã bỏ vào những thức ăn có thể bỏ vào, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Hạ Tùng Dương, ôm túi trong tay chần chờ nói: “Bạc… bạc…”
Hạ Tùng Dương cầm trong tay túi bạc đã chuẩn bị trước đó ném xuống bàn trước mặt Lý Nhị Trụ, sau khi nhìn hắn cẩn thận nhét túi bạc vào trong ngực, hắn mới mở miệng: “Ngươi phải làm chỉ có một điều, chính là xác nhận mục đích của bọn họ là gì, nếu ngươi làm tốt, sau đó còn có thể nhận được thù lao khác, nhưng nếu ngươi không làm việc, ngươi biết thân phận ta, cũng nên biết ta có ngàn vạn loại phương pháp làm khó ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận