Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 504 -




Thạch Vĩ Minh hai chân cũng có cảm giác mềm nhũn, hắn biết Thạch Hùng luôn là người giữ lời, nếu thật sự có khi đó, vì sự an nguy của Thạch gia, cha hắn sẽ thật sự đánh gãy chân của hắn.
"Đã biết, cha, ta thật sự cũng không dám nữa, về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm."
Hắn vội vàng nói, trong lòng cũng bởi vì lúc trước đã lỗ mãng mà hiện tại liền có nhiều hơn vài phần sợ hãi, ngày đó nếu thật sự có người khác nghe thấy, hắn mới là thật sự gây ra đại họa.
"Ngươi đi ra ngoài đi, trong khoảng thời gian này đều đã có vài người đến hỏi ta ngươi đang ở đâu, nếu vẫn phải thấy ngươi, mắt của lão tử cũng cảm thấy đau." Thạch Hùng quay mặt qua, liền tiện tay cầm lấy một quyển sách chăm chú đọc.
Thạch Vĩ Minh đi tới cửa lều trại, lúc sắp đi ra cửa, Thạch Hùng ở phía sau lại nói tiếp.
“Ngươi ngàn vạn lần phải đi tìm đám bằng hữu xấu xa kia, để cho cha ngươi còn có thể chờ để bắt được bọn họ.”
Thạch Vĩ Minh cả người đều run lên, tâm tư đi tìm đám người của Lý Nhị Trụ sau khi rời khỏi đây cũng đã yếu xuống, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho cha hắn biết về chuyện của Lý Nhị Trụ được, bằng không cha hắn nhất định sẽ động thủ với Lý Nhị Trụ.
Hắn liên tục đáp lời, nhanh chóng rời khỏi doanh trướng.
Sau khi trở lại lều trại của mình, Thạch Vĩ Minh cũng đã nói với người khác rằng mình đã đi làm việc cho Thạch Hùng trở về, cũng không đi tìm Lý Nhị Trụ nói chuyện.
Cho đến khi sắc trời dần tối, hắn ngáp một cái, đi ra khỏi lều trại "tam cấp", lúc trở về liền bị người khác kéo mạnh.
“Ngươi…”
“Hừ, là ta, Lý Nhị Trụ, ngươi nhỏ giọng một chút, ta biết cha ngươi đang quan sát ta, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện một chút .”
Lý Nhị Trụ lôi kéo Thạch Vĩ Minh đến bên kia lều trại thì liền buông ra, rồi mới đi tới một góc không có người, ngồi xổm xuống nói chuyện.
Thạch Vĩ Minh thở phào nhẹ nhõm, khiếp sợ nhìn Lý Nhị Trụ: "Ngươi biết rõ là cha của ta đang tìm ngươi, ngươi làm sao còn dám kéo ta lại đây để nói chuyện?”
"Quan hệ của hai cha con các ngươi lại giấu không kỹ, nếu muốn biết được quan hệ của các ngươi quả thực cũng rất dễ dàng.” Lý Nhị Trụ nhìn Thạch Vĩ Minh, "Không biết quan hệ của hai cha con các ngươi mới là ngu xuẩn đúng không?”
"Ta cảm thấy ngươi rất giống.” Thạch Vĩ Minh xoay người, không nhìn Lý Nhị Trụ nữa, "Ngươi biết rõ thân phận của ta, sao còn dám nói những lời đó với ta?"
"Bởi vì là ngươi, ta mới có thể nói ra những lời kia, bằng không ta lại nói những lời kia với các ngươi để làm gì?" Lý Nhị Trụ hỏi ngược lại, "Bọn hắn cái gì cũng làm không được, nhưng các ngươi thì khác, ngươi là nhi tử của Thạch Hùng, Thạch đại nhân, nếu như là ngươi, có lẽ thật sự có thể thay đổi được vài thứ."
"Ngươi lúc trước quả nhiên giả ngu."
Thạch Vĩ Minh không phải kẻ ngốc, trước đó Lý Nhị Trụ vẫn luôn để lộ ra bộ dạng ngây ngốc, lúc này lại đột nhiên để lộ ra vẻ mặt thông minh, hắn nghĩ cũng biết được rước đó hết thảy đều là do Lý Nhị Trụ cố .
"Uổng công ta còn xem ngươi như huynh đệ, cũng không có tiết lộ với cha ta về chuyện của ngươi, là ta đã phụ lòng của cha ta."
"Chính là bởi vì coi ngươi là huynh đệ, nên ta mới có thể đứng ở chỗ này mà nói với ngươi những lời này." Lý Nhị Trụ cũng nghiêm túc nói, "Nếu như ngay từ đầu ngươi tiết lộ ra chuyện của ta, ta cũng sẽ cùng với cha ngươi đối mặt rồi cùng nói chuyện với nhau, ta tới phủ Lâm Xuân, người ta muốn tìm chính là những người thật sự đặt dân chúng ở trong lòng."
Thạch Vĩ Minh kinh ngạc nhìn hắn.
"Nếu như ngươi không tin ta, hiện tại có thể dẫn ta đi gặp cha của ngươi, lúc trước những lời mà ta đã nói với ngươi chính là những lời ở trong lòng của ta, ta không phải là người của Nhân Vương, cũng không phải là người của Triệu Vương, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, chỉ là hy vọng dân chúng có thể sống tốt mà thôi."
Sắc mặt của Thạch Vĩ Minh trở nên có chút biến ảo, hắn đột nhiên cắn răng: "Ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận