Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 475 -




Lâu Đồng Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình, duỗi tay sửa lại đai lưng, lại cẩn thận xác nhận lại y quan của mình không có vấn đề gì mới ngẩng đầu nhìn lên chỗ Điền Đường.
Điền Đường hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của hắn, thấy hắn ngẩng đầu, đi xuống một bước; “Lâu đại nhân.”
“Hạ quan ở đây.” Lâu Đồng Nghĩa chắp tay.
Điền Đường ngước mắt, nghiêm túc nhìn vào hắn: “Phủ Lâm Xuân thật sự thiếu lương thực sao?”
Lâu Đồng Nghĩa mờ mịt, vẫn là gật đầu: “Hẳn là vẫn thiếu lương thực.”
Điền Đường giơ tay, dừng ở trên cằm, suy tư một lát nói: “Cái đó… Nhân Vương cũng thiếu hả? huyện Nhạc Vinh cùng huyện Phúc Tuyền thuộc phủ Tân Hà, phủ Tân Hà cùng phủ Lâm Xuân liền nhau, phủ Lâm Xuân thiếu lương thực, trên lý thuyết phủ Tân Hà cũng nên thiếu, ta nói không sai chứ?”
Lần này Lâu Đồng Nghĩa nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Điền Đường nhấp môi, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Lại là cái gì đây?"
Lý Nhị Trụ không dễ dàng gì mới chuồn ra được ngoài. Người cần đợi là Lâm Thành Phúc thì không thấy đâu nhưng lại nhìn thấy một thứ mới mẻ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hắn nhặt một miếng bánh nén khô lên, từ từ đưa vào miệng, ngay lúc đó mắt hắn sáng lên: "Là vị ngọt!"
"Ở đây còn có cả nước, ngươi có thể thử xem, vừa ăn bánh nén khô vừa uống nước. Thử xem xem ăn tầm bao nhiêu mới đủ no." Điền Đường vẫn đang ngẫm nghĩ xem làm thế nào để móc nối quan hệ với người của Văn Bình. Không ngờ rằng Lý Nhị Trụ đã trở lại nên nàng nhân thể bắt hắn ăn thử luôn xem sao.
"Chỉ có một miếng nhỏ này thôi à, ít nhất cũng phải 3,4 miếng chứ." Lý Nhị Trụ miệng vừa nói, vừa cắn lấy một miếng. Hắn nghe theo Điền Đường nói là làm theo, ăn được một miếng lại uống một hụm nước, cũng chả để miệng hắn nghỉ ngơi chút nào, ăn được một chút sẽ ngừng lại kể về lúc hắn ở trong phủ Lâm Xuân tình hình các thứ như nào.
Điền Đường chỉ ngồi một bên nhìn.
Cũng không rõ là hắn nói bao lâu, mãi tới khi hắn tiếp tục đưa miếng bánh nén khô vào miệng, muốn ăn tiếp.
Miếng bánh tuy rằng đã được đưa đến bên miệng nhưng hắn lại ăn không vào nữa. Rõ ràng là lúc bắt đầu ăn hắn cảm thấy rất thơm, rất ngon nhưng hiện tại lại cảm thấy miếng bánh trong tay mình đã mất hết hương vị, không còn ngon nữa.
Hắn xoa bụng mình, giọng hoài nghi hỏi: "Tại sao lại thế nhỉ. Ta tự nhiên thấy no rồi?"
Người nói chuyện với Lý Nhị Trụ là Từ Triết đang đợi hắn ăn hết bánh nén khô. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Nhị Trụ, hắn không nhịn được mà cười một tiếng.
Lý Nhị Trụ cúi đầu nhìn xuống nửa miếng bánh nén khô còn thừa lại trong tay, tâm trạng dần trở nên nghiêm túc: "Nói thật cho ngươi biết, những ngày ở phủ Lâm Xuân này, ta chưa từng được ăn no bữa nào. Con người Văn Bình kia cực kỳ keo kiệt. Trừ những người phải đi đánh trận ra, những người còn lại trong quân doanh của phủ Lâm Xuân này mỗi ngày chỉ được ăn một chút ít. Như lời hắn nói thì hắn muốn dùng lương thực cho những nơi nào gấp, cần thiết nhất."
Nói xong, hắn vỗ vỗ cái bụng của mình, có thể rõ ràng nhận thấy là hắn đã ăn no rồi chứ không phải do uống nhiều nước nên bụng mới căng ra.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn theo Điền Đường và Từ Triết, quơ quơ miếng bánh nén khô trên tay mình nói: "Một miếng bánh nén khô như này, ở trong phủ Lâm Xuân thì chắc chắn mỗi người sẽ ăn được trong hai ngày. Chia ra ăn hai ngày đi nữa, họ sẽ còn cảm thấy no hơn bây giờ. Ý ta là no hơn những thứ mà bây giờ bọn họ phải ăn hàng ngày."
Thời gian Lý Nhị Trụ ở trấn Thần Linh dài hơn thời gian Từ Triết ở. Từ khi hắn tự mình đến trấn Thần Linh, hay là nói từ khi hắn đến thôn Điền gia sống thì hắn đều chưa phải cảm nhận cảm giác đói bụng là gì. Nhưng lần này, khi đến phủ Lâm Xuân, hắn không ngờ rằng mình sẽ đói đến mức độ như này.
Chỉ đến khi hắn đích thân trải nghiệm hoàn cảnh cuộc sống ở đó hắn mới nhận ra rằng, những nơi bên ngoài trấn Thần Linh so với trong trấn còn có cuộc sống tiêu cực, khắc khổ hơn hắn từng nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận