Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1402 -




Người của Điền gia ban đầu đều ở thôn Điền Gia trưởng thành, giống như những bá tánh bình thường trong thôn, bọn họ không biết chữ, không lịch duyệt, cũng không có biện pháp hoa hòe lòe loẹt gì, bọn họ làm việc chính là đi ra ngoài bỏ sức làm việc.
Điền Đường nhận thấy được điểm này nhưng không ngăn lại.
Giữa bảy tỷ muội các nàng, Điền Cúc Hoa lớn nhất, năm nay cũng chỉ mới 19 tuổi, người thời đại này lại thường sinh sớm, tính toán đâu ra đấy Điền đại bá cũng chỉ mới 35 36 tuổi mà thôi, những vãn bối phía sau số tuổi đều rất nhỏ, tuổi đó Điền Đường cảm thấy còn đang chính trực tráng niên, nếu để bọn họ tĩnh dưỡng mãi, chuyện gì cũng không cho làm, như vậy thân thể bọn họ có thể trở nên kém đi.
Sau khi chú ý đến bọn họ một đoạn thời gian, Điền Đường cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện của họ nữa mà vẫn tiếp tục đem đa số tinh lực dùng trên việc xây dựng thành Thần Linh.
Cùng lúc đó, nàng cầm một ít đồ từ trong tay Tần Nguyên Thanh, tự mình viết một bức thư, gọi người đưa đến phủ Gia Tuyền.
Lúc trước sau khi hai bên lần lượt phái sứ giả, tình thế đôi bên dần ổn định hơn, ai cũng không chủ động nhắc tới chuyện chiến tranh, thậm chí ở chỗ biên cảnh hai bên đều ăn ý bảo trì trạng thái không quấy nhiễu nhau, hết thảy đều dựa mệnh lệnh mà làm.
Lần gửi thư này là tận tay Yến Mãn đưa từ biên cảnh tới, sau đó lại tự mình đưa về phủ Gia Tuyền.
Lần trước tin tức truyền đến từ thành Thần Linh đã làm Yến Mãn chấn kinh mất mấy ngày, cho tới bây giờ, nghĩ lại nữ hài tử gặp qua ở nông trang lúc trước chính là thần sứ, hẳn luôn cảm thấy một trận hoảng sợ, tâm tình như vậy đừng nói là mấy tháng, cho dù là mấy năm, mấy thập niên chỉ sợ hắn cũng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nhưng đồng thời chuyện này cũng giống như một thanh lợi kiếm, treo cao ở trong lòng hắn.
Thành Thần Linh cường đại rất rõ ràng, đây cũng là chuyện Yến Mãn sớm đã biết đến, nhưng hiện tại hắn để ý hơn chính là suy nghĩ của vị thần sứ kia.
Ít nhất xem xét từ tình hình phát triển sự tình cho đến bây giờ, vị thần sứ kia cũng là một người cực kì lí trí, rõ ràng nàng có thế lực cường đại như vậy, thậm chí còn thiết trí một vòng lại một vòng bố cục, làm cho bọn họ chủ động cắn câu trước.
Chuyện tiến công lúc trước hắn cũng biết được tình huống đại khái, xác nhận có vài tòa tường thành bởi vì bị liên tục cường thế tiến công mà sập đổ, hiển nhiên ở phương diện phòng thủ thành Thần Linh quả thật không đủ chắc chắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ ai cũng không biết được điểm giới hạn của thành Thần Linh ở chỗ nào, có lẽ thứ bọn họ thiếu cũng chỉ là một cọng rơm cuối cùng, nhưng cọng rơm rạ này đến tột cùng khi nào xuất hiện thì không có ai biết, chỉ sợ ngay cả bản thân thành Thần Linh cũng không biết.
Đâu cũng là nguyên nhân Yến Mãn cảm thấy chấn động đối với chuyện này.
Dưới tình huống không biết điểm giới hạn ở nơi nào, để quân địch chủ động tiến công, sự quyết đoán này không phải người bình thường có thể làm được.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy có lẽ có người có thể thắng được Tần Dung Dật.
Nghĩ như vậy Yến Mãn đột nhiên chấn động, vội vàng áp suy nghĩ đó xuống đáy lòng, nhanh chóng chạy vội, phải truyền thư tín trở lại nhanh hơn chút.
Vào ban đêm, Yến Mãn trở lại phủ Gia Tuyền.
Lúc này hắn dắt ngựa để ở cổng thành, nhanh chóng chạy một đường đến bên ngoài hoàng cung, thở hồng hộc xin thị vệ canh cửa cung đi vào thông báo một tiếng.
Sắc trời đã tối, theo lý thuyết hoàng cũng nên khóa, sẽ không để bất luận kẻ nào vào, nhưng Yến Mãn cầm thư tín từ thành Thần Linh đưa lại đây, cho dù là thủ vệ thủ cửa thành cũng không dám tự tiện làm chủ, vội vàng gọi người đi bẩm báo.
Một lát sau người đi bẩm báo đi ra, thỉnh Yến Mãn đi vào.
Một đường Yến Mãn bước nhanh đến cung điện, lúc tới cửa thoáng sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới cất bước đi vào bên trong.
Lúc thấy rõ bộ dáng chỉnh tề của Tần Dung Dật, hắn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem đồ vật trong tay đưa qua: “Bệ hạ, đây là tay nải thành Thần Linh đưa tới.”
Tiểu thái giám bên cạnh đi xuống dưới, tiếp nhận lấy đồ vật từ trong tay Yến Mãn, đưa đến bên cạnh Tần Dung Dật.
Tay nải cũng không lớn, chỉ là một thứ nho nhỏ nhìn cũng không đáng giá, thậm chí lúc trên đường trở về Yến Mãn cũng không dám làm ra động tác quá lớn, sợ vừa lơ đãng một chút liền làm đồ vật rơi ra ngoài, đến lúc đó cho dù hắn bị trừng phạt như thế nào đều không đền nổi tội.
Sau khi Tần Dung Dật mở tay nải ra, đồ vật bên trong cũng lộ ra ngoài, là một phong thư cùng tờ giấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận