Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 972 -




Ngay từ đầu, trên mặt Đặng Hồng còn mang theo nụ cười tự tin, thấy Lý Nhị Trụ chậm chạp không nói chuyện, trong mắt càng thêm vài phần do dự, hắn đợi thêm một lúc, nhưng Lý Nhị Trụ vẫn là không nói gì, rốt cuộc nhịn không được nói: “Lần này đại nhân đến, chính là Thích tướng quân có phân phó gì?”
Lý Nhị Trụ đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đặng Hồng: “Thật ra cũng không phải là phân phó, chỉ là muốn hỏi một chút, Đặng đại nhân có hứng thú làm phản triều đình này không?”
Hắn vừa dứt lời, Đặng Hồng ngay lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về Lý Nhị Trụ.
“Sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi,” Lý Nhị Trụ ngẩng đầu chân bắt chéo, tựa hồ không cảm thấy hắn đã nói điều gì không nên nói, thần thái vẫn đạm nhiên nhìn Đặng Hồng, “Không phải ngươi hỏi ta mục đích đến đây lần này sao, hiện tại ta nói cho ngươi, ngươi lại lùi xa thế này, là khinh thường ta phải không?”
Trong mắt Đặng Hồng tràn đầy không thể tin được, hắn không thể nghĩ tới Lý Nhị Trụ lại có thể dùng ngữ khí đúng tình hợp lý như vậy để nói mưu phản, hắn vội vàng nhìn xung quanh, trước khi kịp mở miệng gọi người đã gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhị Trụ: “Đặng Hồng ta một lòng hướng về triều đình, tuyệt đối không có ý định mưu phản, nếu là có, sẽ bị trời trừng phạt!”
“Làm sao nói ra lời thề nghiêm trọng thế? Ngươi đã làm gì?” Lại có người khác từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nghe được Đặng Hồng nói, thuận miệng nói một câu.
Lý Nhị Trụ nghiêng người, nhìn người đến tươi cười: “Giải quyết xong?”
“Ừ,” người tới không phải ai khác chính là Lỗ Anh, sau khi nói xong, hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh Lý Nhị Trụ, “Người canh gác nha phủ không nhiều lắm, thật có thể dễ dàng giải quyết, nhưng còn ngươi, không phải nói sẽ đến thuyết phục tri phủ sao, tại sao lại để Đặng đại nhân nói ra lời thề tàn nhẫn như vậy?”
Lý Nhị Trụ buông tay: “Chính hắn muốn bày tỏ lòng trung thành, không liên quan gì đến ta, ta chỉ hỏi hắn một câu liệu hắn có ý định làm phản triều đình, còn chưa nói mấy câu, chính hắn lại bắt đầu thề.”
Khi cuộc đối thoại giữa hai người tới đây, Đặng Hồng cuối cùng đã xác định những gì Lý Nhị Trụ nói trước đó không phải là thử, mà là thật sự.
Ngay lập tức, tim hắn đập loạn lên, vội vàng lớn tiếng hét: “Người tới, có ai không? Người tới đây nhanh!!!”
Nhưng mặc kệ Đặng Hồng hét thế nào, đều không có người tới.
Chỉ có hai người trước mắt, vẫn mang theo nụ cười tự tin.
Đặng Hồng nhìn chằm chằm hai người đã lâu, rốt cuộc hai chân run lên, quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng, ta bất quá chỉ là một tri phủ hèn, hàng năm cũng không làm nên chuyện gì, cầu xin đại nhân tha tiểu nhân một mạng, tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin đại nhân rộng lòng thương xót tiểu nhân, đại nhân có bất kỳ mệnh lệnh gì, tiểu nhân đều sẽ tuân lệnh hành động.”
Lý Nhị Trụ đứng dậy, đi đến trước mặt Đặng Hồng trước, hơi ngồi xổm xuống: “Đặng đại nhân, ngươi có biết về việc tại phủ Lâm Xuân không?”
“Không biết, tiểu nhân không biết gì cả.” Đặng Hồng liên tục lắc đầu, trong lòng lại kinh ngạc thất sắc, theo lời nói này, người đứng trước mắt lại chính là người từ phủ Lâm Xuân, nhưng cố tình chính là người này, vẫn luôn ở bên cạnh Thích Cố, lại không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi, tâm kế như vậy, khó trách nha phủ lại hoàn toàn thất thủ.
Lý Nhị Trụ không thèm quan tâm hắn nghĩ gì, chỉ tiếp tục hỏi: “Vậy Đặng đại nhân đã nghe qua Thần Linh chưa?”
Đặng Hồng không hề nghĩ ngợi, lại lắc đầu lần nữa: “Không biết, tiểu nhân thật sự không biết.”
Đã đến lúc này, việc không biết gì còn an toàn hơn nhiều so với biết, cho nên đối mặt với vấn đề của Lý Nhị Trụ, bất kể câu trả lời là gì, hắn đều lựa chọn nói không biết.
“Đặng đại nhân cẩn thận ngẫm lại, suy nghĩ thật kỹ,” Lý Nhị Trụ dò hỏi ại lần nữa, nhìn bộ dáng Đặng Hồng hơi run rẩy, cười khẽ, gằn từng chữ một, “Phương… bắc… có… Thần… Linh…”
Đặng Hồng cúi đầu, ban đầu hắn muốn nói không biết, nhưng nghe Lý Nhị Trụ nói mấy chữ này, hắn lại cảm thấy có chút quen tai, như đã từng nghe ở đâu đó, thậm chí còn đặc biệt chú ý qua, bỗng dưng, một điều gì đó lóe lên trong tâm đầu hắn, ngẩng đầu nhìn Lý Nhị Trụ với sự khiếp sợ: “Phương bắc có Thần Linh???”

Bạn cần đăng nhập để bình luận