Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 503 -




Lý Nhị Trụ đĩnh đạc nói, “Đáng tiếc gần đây không có chỗ bắn chim, bằng không ta nhất định liền cho Thạch đại nhân xem.”
"Vậy sao?" Thạch Hùng nở nụ cười, "Về sau nếu có cơ hội, ta cũng muốn học thêm chút kiến thức, được rồi, ngươi về trước để làm việc đi, chờ sau này có cơ hội, ta sẽ mang ngươi đi luyện bắn tên nhiều thêm một chút."
“Đa tạ Thạch đại nhân, ngươi cùng với Văn đại nhân đều là quan tốt.” Lý Nhị Trụ cười nịnh nọt, sau khi nói xong liền xoay người rời đi, không giống với lần gặp mặt Văn Bình lúc trước, đi vài bước liền quay đầu nhìn lại.
Sau khi Lý Nhị Trụ rời đi, Thạch Hùng vẫn nhìn theo bóng lưng của hắn.
Một hồi lâu sau, hắn mới trở lại lều trại của mình.
Sau khi đứng lại, hắn liền nhìn trái nhìn phải: “Ra đây!”
Thạch Vĩ Minh từ trong góc đi ra: "Cha, làm sao người biết ta ở đây?"
"Chỉ bằng ngươi, còn muốn tránh được ánh mắt của cha ngươi hay sao?"
Thạch Hùng đi tới bên cạnh ghế rồi ngồi xuống, "Ngươi đã tự mình tới, đỡ phải để ta đi gọi ngươi, ngươi mau lại đây ngồi, ta sẽ cùng ngươi tâm sự chuyện lúc trước."
Thạch Vĩ Minh cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến bên cạnh của hắn, thấp giọng nói chuyện: "Cha, việc này không phải không đề cập tới rồi hay sao?"
“Ngươi là muốn cho Thạch gia chúng ta đều bởi vì ngươi không biết giữ mồm giữ miệng mà đi chết hay sao?" Thạch Hùng lạnh lùng nhìn hắn.
"Cha, ta đã biết sai rồi, ta thật sự đã biết sai rồi, mấy ngày nay ta đều đã suy nghĩ rất nhiều, ngày đó đúng là đầu óc ta choáng váng, nên mới có thể nói ra những lời đó, chẳng qua là ta đã cố ý xem qua, cũng đã xác định không ai dám nói ra chuyện này, lần sau ta không dám nữa." Thạch Vĩ Minh cúi đầu nhận sai.
"Hừ, ngươi biết là tốt rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ta nhất định phải đem người kia bắt ra!" Thạch Hùng hung hăng nói, "Lúc trước ta đã hoài nghi cái người tên Lý Nhị Trụ, nghe nói ngươi cùng với hắn cũng có quan hệ không tệ?"
Thạch Vĩ Minh làm sao cũng không nghĩ tới Thạch Hùng khi vừa mở miệng lại nhắc đến Lý Nhị Trụ, thiếu chút nữa là đã bị dọa, trước khi mở miệng cầu xin tha thứ, hắn đột nhiên nhớ tới “trước đó” mà Thạch Hùng đã nói, vì vậy hắn đã vội vàng câm miệng không nói nữa.
Quả nhiên một giây sau đó, Thạch Hùng liền phủ nhận suy đoán của hắn.
“Chẳng qua Lý Nhị Trụ kia cũng là người Văn đại nhân đưa tới, tính ra Văn đại nhân đối với hắn cũng coi như là có ơn tri ngộ, hẳn là sẽ không nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.” Thạch Hùng nói, “Khí lực của Lý Nhị Trụ quả thật cũng rất lớn, bắn tên cũng rất lợi hại, chỉ cần bồi dưỡng nhiều hơn, tiền đồ của hắn sẽ trở nên vô cùng tốt.”
Thạch Vĩ Minh chỉ có thể "ừ" gật đầu, trong lòng hắn thật sự rất tò mò rốt cuộc Lý Nhị Trụ đã làm cái gì, lại dễ dàng làm cho Thạch Hùng thay đổi ý nghĩ của mình như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì Văn đại nhân?
Thạch Hùng lại đột nhiên trừng mắt nhìn Thạch Vĩ Minh: "Nếu như ngươi có chút tiền đồ, ta cũng sẽ không để cho ngươi ở trong đám tiểu binh không có lý tưởng như vậy.”
Thạch Vĩ Minh dở khóc dở cười, nhưng lúc này hắn thật sự cũng không dám nhiều lời.
Cũng may Thạch Hùng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong lại tiếp tục tán gẫu: "Chẳng qua Lý Nhị Trụ, người này vẫn có chút vấn đề, ta luôn cảm thấy hắn nhìn qua có chút không hợp, cũng không giống như là hài tử của gia đình nông dân bình thường.”
Thạch Vĩ Minh lúc này ngay cả "Ừ" cũng không dám đồng ý, sợ Thạch Hùng đoán được cái gì đó ở trong lời của hắn.
Sau đó Thạch Hùng lại nói cái khác, Thạch Vĩ Minh cũng không thể nghe lọt tai, cho đến khi Thạch Hùng đem những lời đó nói gần xong, lúc này hắn mới có thể hoàn hồn.
“Cha…”
"Được rồi, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu như lần sau ngươi còn dám nói ra những lời kia, ta liền đánh gãy chân của ngươi, cho ngươi không bao giờ có thể ra khỏi cửa nữa." Thạch Hùng thản nhiên nói, ánh mắt liền rơi vào trên đùi của Thạch Vĩ Minh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận