Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 397 -




“Nếu như nói nơi đó là huyện thành, không bằng nói là xóm nghèo, huyện lệnh không có ai làm, phần lớn người ở lại huyện thành đều là người già, phụ nữ và trẻ em, chúng ta lúc trước ở đó còn gây ra một trận oanh động.” Lý Nhị Trụ nói: “Bởi vì chúng ta ăn mặc quá khác biệt, ở trong mắt bọn họ chúng ta chính là dê béo chờ làm thịt, nhưng thứ bọn hắn muốn cũng chỉ là một miếng ăn, lần này chúng ta chỉ dẫn theo một ít người trở về, những người giống với bọn họ còn có rất nhiều.”
Ứng Liên ngẩng đầu: “Trên thực tế trong bọn họ có rất nhiều người không muốn đi theo chúng ta, đối với bọn họ mà nói tiếp tục ở lại trong huyện thành bọn họ còn có một đường sống, nếu như rời đi cùng chúng ta bọn họ liền sẽ trở thành lưu dân, đến lúc đó lại muốn trở về còn khó hơn lên trời.”
“Nói đùa, mở miệng ra là muốn thu lưu dân, chẳng phải là tự chịu diệt vong sao?” Triệu Đồ đột nhiên cười nhạo nói.
Thanh âm hắn vừa vang lên ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người hắn.
Triệu Đồ quay đầu đi, làm như bản thân chưa nói cái gì.
Từ Triết hít sâu một hơi: “Thần sứ đại nhân, thuộc hạ có một số lời không nói không được.”
Điền Đường: “Được, ngươi nói đi.”
Từ Triết do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm: “Nói thật, sở dĩ thần sứ đại nhân nhìn thấy được huyện Khê Lâm có dáng vẻ như vậy là do Triệu đại nhân phí vào rất nhiều tâm tư, nếu không phải có Triệu đại nhân, chỉ sợ huyện Khê Lâm cũng sẽ giống như các huyện thành khác mà thôi, rõ ràng là bá tánh trong thành mà lại giống như lưu dân, quả thật Triệu đại nhân có rất nhiều chỗ làm không tốt, nhưng cũng là tình thế bắt buộc, rốt cuộc thì cá và gấu không thể lấy cả hai, so sánh hai bên chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.”
Triệu Đồ lạnh lùng nhìn hắn: “Cần ngươi nói nhiều sao!”
Điền Đường cười một cái nhìn hắn, bình tĩnh gật đầu: “Ta biết, nếu không phải bởi vì như vậy hiện tại Triệu đại nhân cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.”
Triệu Đồ lại lần nữa câm miệng, trầm mặc không nói gì.
Trên mặt Từ Triết hiện lên vài phần bất đắc dĩ cùng chua xót.
Điền Đường nhìn hai người, trong lòng cũng nảy ra chút ý tưởng.
Thời điểm ban đầu khi Điền Đường đến huyện Khê Lâm nhận nhóm lưu dân đầu tiên đến, lúc biết được huyện Khê Lâm đóng chặt cửa thành không cho lưu dân đi vào, cách nhìn của nàng đối với Triệu Đồ quả thật không được tốt lắm, cũng cảm thấy người như vậy không xứng đáng làm quan phụ mẫu.
Sau này Triệu Đồ có ý đồ cướp đoạt phương pháp điều chế xà phòng, ngoài ý muốn bị đưa ra ngoài phạm vi của huyện Khê Lâm, Điền Đường cũng không biết, chờ sau đó khi biết được rồi thì nàng đã hoàn toàn khống chế được huyện Khê Lâm.
Triệu Đồ vừa trở về, vốn tưởng rằng có thể dốc sức làm lại, lại bị Từ Triết đột nhiên làm phản giam giữ.
Dưới tình huống như vậy quả thật rất khó khiến cho nàng chán ghét chuyện Triệu Đồ muốn đoạt phương pháp chế tạo xà phòng, rốt cuộc thì sự thật là toàn bộ mưu kế của Triệu Đồ đều rơi vào khoảng không, còn lỗ đi một huyện Khê Lâm.
Thấy thế nào thì người thảm nhất cũng là Triệu Đồ.
Sau này lại hiểu biết đến tình huống các nơi, kết hợp với tình huống của phủ Lâm Xuân, Điền Đường đối với Triệu Đồ cũng bớt đi phần nào chán ghét.
Dù sao thì phủ Lâm Xuân dưới sự phụ trợ của tên cuồng chiến tranh như Văn Bình, Triệu Đồ làm kẻ liều mạng chỉ nghĩ phải giữ được chức huyện lệnh huyện Khê Lâm quả thật đã làm không tệ, hắn làm người quan phụ mẫu này vốn chính là quan phụ mẫu của huyện Khê Lâm, ít nhất trong lúc đối đãi với bá tánh huyện Khê Lâm, hắn đã hoàn thành chức trách của một quan phụ mẫu.
Cùng lúc đó Từ Triết cứ một lần lại một lần nói đỡ cho Triệu Đô cũng làm cho suy nghĩ của nàng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bước ngoặt trong độ trung thành của Từ Triết là đến từ chuyện của bá tánh, có thể thấy được hắn là một người thật sự đem bá tánh đặt ở trong lòng, người như vậy hết lần này đến lần khác bảo vệ một người ở bên ngoài tầm mắt lại còn không xứng chức huyện lệnh, cũng có thể thấy rằng Triệu Đồ không hẳn tuyệt đối là người xấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận