Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 595 -




“Nhân Vương rút lui rồi!”
“Tại sao lại rút lui vào thời điểm này?” Điền Đường ngước mắt lên.
“Nghe nói nhi tử của Nhân Vương bệnh nặng, hơn nữa năm nay mùa màng thu hoạch không tốt, nuôi binh bên ngoài tất nhiên phải tốn rất nhiều lương thực, có lẽ là chịu đựng không nổi, tin tức tuyền tới nói Nhân Vương đã rút khỏi huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền, chỉ để lại một lượng nhỏ quân binh." Sắc mặt Từ Triết nghiêm túc.
Triệu Đồ ngồi bên cạnh nắm chặt bút trong tay: “Nhân Vương lui binh không có lợi cho chúng ta.”
“Đúng vậy.” Từ Triết đứng thẳng dậy, liếc nhìn Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa rồi nhìn về phía Điền Đường: “Thần Sứ đại nhân, lúc trước khi Triệu đại nhân mất tích, Văn tri phủ đã nhiều lần viết thư để Triệu đại nhân đi trước chỉ là lúc ấy Triệu đại nhân không có ở đó, thuộc hạ chỉ có thể tìm lý do qua loa lấy lệ, sau đó người của Nhân Vương tới huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền, Văn tri phủ không có thời gian xử lý chuyện của huyện Khê Lâm mới tạm thời trốn tránh được thẩm vấn, chẳng qua bây giờ Nhân Vương đã rút binh, e rằng…”
“Tựa hồ chuyện này còn có quan hệ với ta?” Điền Đường rất nhanh nhớ lại những gì Từ Triết nói.
Triệu Đồ chỉ mất tích một lần, chính là thời điểm thôn Điền gia và trấn Phong Thu sáp nhập.
Triệu Đồ lập tức đứng dậy chắp tay: “Nếu như bản quan không mất tích, e rằng tin tức trấn Thần Linh đã sớm đến tai Văn tri phủ, bây giờ nghĩ lại khi đó bản quan mất tích có lợi nhiều hơn có hại, chỉ là bây giờ vẫn cần phải suy xét lại.”
“Không chỉ chỉ có huyện Khê Lâm,” Lâu Đồng Nghĩa phụ họa: “Người của Nhân Vương tại huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền đã rút lui, hai nơi này sẽ không còn tác dụng, Văn tri huyện cũng sẽ không phái người tới cướp đoạt, hiện giờ lương thực của phủ Lâm Xuân không đủ, lại trải qua việc bị người của Nhân Vương quấy rối trước đó, phủ Lâm Xuân căn bản đấu không lại người của Nhân Vương, hai bên lần nữa rơi vào tình thế bế tắc, cứ như vậy Văn tri phủ liền có sức lực quản chuyện của huyện Khê Lâm cùng huyện Dương Nam.”
“Đúng thế, hiện giờ Tề Duệ Đạt còn bị nhốt trong nhà lao huyện Dương Nam, chỉ là trong thư có nói Văn tri phủ muốn phát hiện điều bất thường cũng không dễ, trước đây hắn đã phái người có năng lực mạnh mẽ tới trợ giúp cho Tề Duệ Đạt, chẳng qua bị chúng ta xúi giục, hiện tại những người đó đã dẫn theo người nhà đến đây, bọn họ tất nhiên sẽ không để lộ tin tức, nhưng nếu Văn tri phủ phái người tới nghe ngóng, chỉ e rất dễ phát hiện có chuyện không ổn.” Từ Triết nghiêm túc nói.
“Tề Duệ Đạt này đã có ai nói chuyện với hắn chưa? Hắn là người như thế nào, vậy mà vẫn có người nhà sao?” Điền Đường ngẩng đầu.
Tề Triết lắc đầu: “Không có, cha mẹ của Tề Duệ Đạt đều đã qua đời, người thân duy nhất của hắn là vợ, mà vợ của hắn là em gái của Văn Bình, sau khi Tề phu nhân qua đời thì người thân duy nhất của hắn chính là Văn Bình, khiến hắn hoàn toàn thay đổi suy nghĩ e là không dễ dàng.”
Điền Đường lại hỏi: “Tề Duệ Đạt đã làm ra chuyện gì tàn nhẫn mất tính người chưa? Hắn tham dự bao nhiêu vào vụ cướp người của Văn Bình?”
“Cái này…” Từ Triết nhíu mày.
“Việc này hạ quan biết.” Lâu Đồng Nghĩa chủ động nói, “Khi Tề phu nhân vẫn còn sống, tình hình ở phủ Lâm Xuân vẫn còn coi như tốt, Tề Duệ Đạt đi theo bên người Văn Bình, cũng giúp đỡ rất nhiều, nhưng đó đều là những việc quang minh chính đại, sau khi Tề phu nhân qua đời, hạ quan vừa lúc xin đi đóng quân, hắn trực tiếp bị phái đến huyện Dương Nam, những việc dơ bẩn sau đó xác thực không liên tới hắn, trước đó lương thực tại nơi đóng quân tại huyện Dương Nam không đủ, hắn cũng cùng mọi người cùng nhau chịu khổ.”
“Nói cách khác hắn và Văn Bình không giống nhau,” Điền Đường chống cằm, đột nhiên nhìn mấy người, “Lại nói Tề Duệ Đạt đã ở trong nhà lao huyện Dương Nam một thời gian, ta đi gặp hắn.”
Điền Đường vừa nói dứt lời, cả Lâu Đồng Nghĩa và Triệu Đồ đều nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận