Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 605 -




Có lẽ là do phản ứng theo bản năng, mà Mã Thái trực tiếp trốn vào khúc ngoặt, né tránh khả năng bị hai người đối diện phát hiện ra.
Đứng yên một lúc, Mã Thái mới lặng lẽ ngó đầu ra nhìn.
Việc Lưu Tam chịu trách nhiệm truyền tin trong phủ cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà đã được nhiều năm rồi, nhiều năm như vậy, việc Lưu Tam truyền tin chưa từng xuất hiện bất kì chuyện gì ngoài ý muốn, trên cơ bản là thư phải đến tay ai thì sẽ đến tay người đó.
Giống như hôm nay vậy yêu cầu cần phải đưa thư đến tận tay người nào đó, Lưu Tam cũng tuyệt nhiên không hề đùn đẩy việc.
Mã Thái vẫn luôn rất tín nhiệm Lưu Tam, đối với tính tình của Lưu Tam cũng xem như là hiểu biết, thậm chí người mà Lưu Tam quen biết, hắn ít nhiều cũng sẽ biết một chút, mà người đang trò chuyện với Lưu Tam cách đó không xa, hắn lại chưa gặp qua lần nào.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Lưu Tam khi nói chuyện với đối phương, dường như là đã quen biết từ lâu, thái độ cực kỳ quen thuộc.
Quan sát một lúc, thì chính mắt hắn nhìn thấy Lưu Tam giao thư trong tay cho đối phương, sau đó tự mình quay người đi sang bên kia.
Lông mày Mã Thái lập tức nhíu chặt.
Lúc trước hắn còn tưởng sự việc Lưu Tam lén lút chỉ là ảo giác của mình, nhưng lúc này khi tận mắt nhìn thấy Lưu Tam tận tay đưa bức thư cho người khác, Mã Thái dường như cũng xác định được Lưu Tam chắc chắn có vấn đề.
Khi người còn lại đang trò chuyện với Lưu Tam bước ra, Mã Thái lập tức dán chặt lưng mình vào vách tường phía sau, nín thở, tránh việc mình bị bại lộ.
Cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất, Mã Thái mới đi ra, nhìn theo hướng nam nhân đó rời đi.
Có nên nói cho Văn đại nhân biết hay không?
Trong lòng Mã đại nhân ngập tràn do dự.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ lập tức bẩm báo lại toàn bộ.
Nhưng từ sau khi muội muội của Văn đại nhân qua đời, tính tình ngài ấy cũng dần trở nên ngày càng khó đoán, cũng bắt đầu từ khi đó, việc bảo vệ phủ Lâm Xuân không chỉ còn là chức trách, mà cũng đã biến thành chấp niệm ngài ấy.
Cũng bắt đầu từ khi đó, binh lính thủ thành phủ Lâm Xuân hoàn toàn biến thành trong tay hắn công cụ.
Mã Thái lại ngẩng đầu, nhìn về hướng người đó vừa rời đi, tiến lên một bước, nhưng suy nghĩ một chút lại lùi về sau.
Bây giờ mà đuổi theo thì chắc chắn không kịp nữa rồi, hơn nữa cũng không thể cứ như vậy đi bẩm báo với đại nhân được, phải nghĩ ra cách khác, ít nhất phải xác nhận được người sau lưng Lưu Tam là ai, người đó có mục đích gì, phải thu thập từng manh mối thật chính xác.
Mã Thái nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết đình điều tra manh mối trên người Lưu Tam trước tiên, nếu Lưu Tam và người đó có liên quan, thì trên người hắn nhất định sẽ lộ ra chút dấu vết, từ đó chỉ cần lần theo manh mối là sẽ tìm hiểu được ngọn nguồn, nhất định có thể tìm ra được chân tướng.
Nghĩ như vậy, Mã Thái quay đầu lại, gọi vài người tới, lấy danh nghĩa tuần tra để tìm ra điều kỳ lạ bên trong phủ Lâm Xuân.
...
Bên kia, sau khi thư của Văn Bình gửi đến huyện Dương Nam, đã nhanh chóng được chuyển đến ngôi nhà nằm ở trung tâm trấn Thần Linh.
Từ sau khi huyện Dương Nam hoàn toàn xác nhập vào trấn Thần Linh, khoảng cách giữa hai nơi so với lúc trước gần hơn không ít, một số công việc ban đầu ở huyện Dương Nam cũng dần dần nhập vào phạm vi công việc hằng ngày của trấn Thần Linh, đám người Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa cũng đều đã đến trấn nhỏ này làm công.
nhà ở trấn nhỏ cũng không lớn, hai tầng trên dưới chỉ có thể chứa được số lượng công nhân có hạn, sau khi đám người Triệu Đồ đến, Điền Đường đã xây một dãy nhà trong trấn nhỏ, để dành riêng thành một khu vực nghỉ ngơi.
Ngoại trừ việc này, thì tòa lâu đài trên không ở trấn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ được dùng làm văn phòng hội nghị của địa phương.
Chỉ là phần lớn thời gian đám người Triệu Đồ vẫn luôn tình nguyện tụ tập lại nhà ở trấn nhỏ, chứ không muốn đi đến lâu đài trên không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận