Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 540 -




Cũng may người phía trước thao tác đều rất nhanh, khi đến phiên hai phụ tử bọn họ mới qua hai mươi mấy phút.
Hai người vào nhà, trực tiếp bị dẫn tới trước quầy giao dịch.
Có người đứng ở bên cạnh quầy giao dịch, giới thiệu đơn giản cho hai người hình thức mua bán quầy giao dịch: "Các ngươi lấy chứng minh thân phận ra, trong khoảng thời gian này các ngươi làm việc, bên trong đều có phát tiền lương, tiền lương có thể mua sắm ở chỗ này, khoai lang, khoai tây, cải trắng … Các ngươi muốn cái gì?”
Hai phụ tử nghe xong lập tức ngạc nhiên, hai người vẫn còn đang ngạc nhiên thì đối phương đã bắt đầu thúc giục bọn họ, làm cho bọn họ hoàn toàn bất chấp kinh ngạc, chỉ có thể nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc muốn cái gì.
“Bánh bao, bánh bao thịt cũng có?” Tiểu Chu bắt được một từ trong lời nói của đối phương, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Có, giá cả đều ở phía trên này, sau đó các ngươi cũng có thể tự mình học con số, biết chữ..."
Đối phương nói xong, ngẩng đầu nhìn hai người, thúc giục lần nữa, "Phía sau còn có người đang chờ, các ngươi muốn cái gì thì mau chóng mua, nếu bây giờ có suy nghĩ khác, chờ đến lúc rảnh rỗi thì các ngươi có thể tự mình đến xem, hiện tại đừng để cho người phía sau phải chờ lâu."
“Bánh bao thịt, cha, chúng ta mua bánh bao thịt đi!” Tiểu Chu lập tức nói.
"Được, vậy mua bánh bao thịt.”
Chu lão cha vỗ ngực, "Hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon, mua hẳn bốn cái bánh bao thịt."
Chu lão cha trực tiếp đưa chứng minh thân phận của mình ra, bốn cái bánh bao thịt đều dúng thẻ của hắn mua.
Khi nhận được bánh bao thịt, vẫn còn nóng hầm hập, Chu lão cha lập tức chia hai cái cho nhi tử, hai người mỗi người cầm hai cái bánh bao thịt, còn chưa đi ra cửa khách điếm, liền trực tiếp cắn một miếng lớn, mùi thịt nóng tràn ngập trong khách điếm, người chờ ở phía sau ánh mắt lăng lăng nhìn hai phụ tử, thật sự có chút không kiềm chế được muốn ăn.
“Bánh bao thịt còn không?”
“Ta cũng muốn bánh bao thịt…”
"Ai u, cái bánh bao thịt này rất thơm, ta cũng muốn hai cái, không, một cái là đủ rồi, từng miếng từng miếng..."
……
Bên ngoài khách điếm, hai phụ tử tùy tiện tìm một ngưỡng cửa ngồi xuống, từng miếng từng miếng ăn hết bánh bao thịt.
Tiểu Chu mấp máy vị thịt lưu lại trên môi: "Cha, hình như ta còn chưa ăn no.”
"Cha ngươi cũng chưa ăn no." Chu lão cha thở dài, "Nhưng bánh bao thịt này không rẻ a, sao có thể ăn mỗi ngày đây?"
"Vậy chúng ta làm thêm chút việc, mỗi ngày đều làm việc, hai ngày ăn một bữa bánh bao thịt?"
“Đi!” Chu lão cha vèo một cái đứng lên.
“Cha?”
“Đi làm việc đi! Đứng ngây ra đó làm gì?!”
Đi thôi đi thôi!

Huyện Dương Nam đã xong.
Lý Nhị Trụ nhìn nội dung trên tờ giấy trắng trong tay, hắn mỉm cười rồi đem vò tờ giấy trắng thành một cục.
Chỉ là mấy chữ này, nếu như là người bình thường nhìn thấy, có lẽ sẽ nhìn không ra cái gì, nhưng có hắn ở đây, liền nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này.
Lý Nhị Trụ đi ra khỏi lều trại, hướng về phía người nào đó, rất nhanh liền gặp được Thạch Vĩ Minh.
Thạch Vĩ Minh nhíu mày đứng tại chỗ.
"Ta cũng sẽ không làm hại ngươi, ngươi lộ ra biểu tình như vậy làm gì?” Lý Nhị Trụ vừa cười vừa nói.
"Dù sao cái gì cũng do ngươi định đoạt." Thạch Vĩ Minh bĩu môi, "Trong khoảng thời gian này cha ta vẫn luôn quan sát ta."
“Ta thì sao?”
“Hắn cũng vẫn luôn quan sát ngươi, chỉ cần ngươi có bất kỳ hành động bất thường nào, cha ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Vậy chúng ta đi gặp Thạch đại nhân đi?” Lý Nhị Trụ chủ động đặt tay lên vai của Thạch Vĩ Minh, “Thạch đại nhân nếu đã biết ta rồi, nếu như ta không đi gặp hình như cũng không thích hợp lắm, ngươi nói thử xem có đúng không?"
Thạch Vĩ Minh nghiêng đầu, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa hơn một chút: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là ngươi còn muốn đi đến huyện Dương Nam một chuyến để nói chuyện nhẹ nhàng với hắn?”
Thạch Vĩ Minh có chút giật mình, hắn ngược lại là muốn từ chối, nhưng khi nghĩ đến đoạn thời gian trước mình nhìn thấy thứ thần kỳ kia, trong lòng vẫn luôn rất ngứa ngáy, thậm chí trong khoảng thời gian này, buổi tối hắn nằm mơ cũng có thể nghĩ đến thứ đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận