Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 255 -




"Đúng là rất ngốc, ngay cả khuếch đại âm thanh cũng không hiểu."
"Phong Mộc, chú ý lời nói!" Chu Lý Viễn nhíu mày.
Chu Phong Mộc lập tức câm miệng, ở trước mặt phụ thân, hắn cũng không dám lỗ mãng.
Lần này đi ra, Điền Đường vì tập hợp nhân số, kêu rất nhiều người đi cùng, về phần Chu Phong Mộc thì hắn cũng không phải người mà nàng muốn dẫn theo, mà là Chu Phong mặt dày mày dạn cầu xin nàng, nàng mới bất đắc dĩ mang người đến đây.
Lần hành động này cũng không có ý định xung đột trực diện với những người này.
Điền Đường quay đầu lại: "Mai Kỳ."
“Có thuộc hạ.”
Điền Đường chỉ vào những người bên dưới: "Đến lúc đó khống chế hết đám người này, đi lựa chọn, chọn ra những người đặc biệt suy yếu, người đặc biệt lớn tuổi, cùng với tiểu hài tử đưa đến thôn Điền gia trước."
Mai Kỳ ôm quyền khom người: "Tuân lệnh!”
"Dẫn bọn họ đi, sẽ gặp rắc rối gì sao?"
"Bọn họ hình như đều chết lặng, hoàn toàn mặc kệ người tới là ai, lúc trước đi như thế nào, bây giờ vẫn đi như thế đấy.”
Sau khi khống chế toàn bộ người bên dưới, Điền Đường lập tức gọi người đi xử lý, vốn tưởng rằng sẽ gặp một ít trở ngại, không nghĩ đến những người này thế nhưng còn phối hợp hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Chết lặng.
Đây là tình trạng của nhiều người hiện giờ.
"Nương... van xin các ngươi, đừng mang nương ta đi, ta cầu xin các ngươi," Nữ nhân ôm lão nhân bên cạnh, quỳ gối xuống dập đầu cầu xin. "Cầu các ngươi, ta cầu các ngươi, thân thể của nương ta chỉ có chút không thoải mái mà thôi, bà ấy sẽ khỏe lại rất nhanh, cầu các ngươi đừng mang nàng đi."
“Đừng!!! Các ngươi muốn mang nhi tử ta đi, nhất định phải mang ta cùng đi!" Bên kia, một nữ nhân ôm tiểu hài tử mới chỉ hai ba tuổi, vẻ mặt quật cường nói.
Mai Kỳ quay đầu lại, hỏi ý kiến của Điền Đường.
Điền Đường đến gần, đi tới bên cạnh nữ nhân đang ôm lão nhân: "Bà ấy là thân mẫu của ngươi sao?”
Nữ nhân sửng sốt.
Lão nhân nhìn qua cực kỳ suy yếu lại hoàn hồn trước, giãy dụa từ trong lòng nữ nhân ngồi dậy: "Không phải, nàng không phải nữ nhi của ta, nàng không có quan hệ gì với ta cả, hai chúng ta không có quan hệ gì, các ngươi mang ta đi thôi, các ngươi mang ta đi, ngàn vạn lần đừng mang nàng cùng đi!"
Nữ nhân lúc này cũng phục hồi tinh thần, lần nữa ôm chặt lão nhân vào lòng: "Đúng vậy, bà ấy là nương của ta, là thân mẫu của ta, ta đã nói phải chiếu cố bà ấy cả đời. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại nương ta."
Nói xong, lão nhân đột nhiên ôm lấy nàng gào khóc.
Mai Kỳ đi tới, là nghe mệnh lệnh của Điền Đường, muốn dẫn những người yếu ớt lại tuổi già trong số những người này đi, trong mắt hắn, đây là ý tốt, dù sao thì những người này chỉ có đi thôn Điền gia mới có thể sống sót.
Nhưng trong mắt những người sắp bị mang đi này, đây chính là bùa đòi mạng.
Những kẻ suy yếu, lão nhân, những người bị thương nặng, những hài tử nhỏ, mục đích của những người này bị dẫn đi sẽ là gì, trong lòng mọi người đều có một cảm giác, đó chính là bi thương.
Rõ ràng bọn họ đã chết lặng đến mức này rồi, nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Mai Kỳ quay đầu: "Thần... tiểu thư, hai người họ…"
"Dẫn các nàng cùng đi đi." Điền Đường chỉ vào nữ nhân trẻ tuổi.
Cơ hồ là Điền Đường vừa dứt lời, lão nhân liền ôm nữ nhân hô to một tiếng "Anh nhi", sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Điền Đường nhíu mày, không phải là không thể trực tiếp nói sự thật cho bọn họ biết, chỉ là số lượng người của nhóm người này thật sự quá nhiều, thậm chí so với dân số của thôn Điền gia bây giờ còn nhiều hơn, lập tức dẫn rất nhiều người đến, lấy tình huống của thôn Điền gia hiện giờ, không có cách hoàn toàn tiêu hao, cần từng nhóm đến.
Hiện tại trực tiếp bại lộ tình huống của thôn Điền gia, khẳng định sẽ gây ra không ít phiền toái.
Nhưng nếu như chỉ thêm vài người đi thôn Điền gia trước, vấn đề không lớn.
Điền Đường nhìn Mai Kỳ: "Ai không muốn tách ra thì mang cả nhà cùng đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận