Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 991 -




Nàng nhìn về phía Điền Cúc Hoa, vừa lúc cùng nàng ấy cũng nhìn nàng với đôi mắt tràn đầy ý cười, trong mắt nàng cũng có vài phần ý cười: “Ta cho người đi chuẩn bị thức ăn, các ngươi về nghỉ ngơi chút đi, lúc sau lại trở về thành Thần Linh.”
Vệ Lương Tài nghiêm túc nhìn Điền Đường, há miệng thở dài, muốn nói lại thôi.
Điền Đường gật đầu: “Vệ tướng quân cũng ở trong thành Thần Linh, nếu Vệ tướng quân vẫn không muốn đổi ý thì đến lúc đó ta sẽ cho người đưa ngươi qua, còn những người khác trong Vệ gia đều đã được an trí ở thành Thần Linh rồi. Cho người gặp bọn họ trước một lần để cho bọn họ xác nhận được tình hình của ngươi vẫn ổn thì có thể yên tâm một chút.”
Vệ Lương Tài thở ra một hơi, lại lần nữa khom người: “Đa tạ thần sứ đại nhân.”
Đồng thời lúc bọn họ gặp mặt nhau lần này, tin tức Vệ gia phản quốc cũng bắt đầu được lan truyền trong kinh.
“Thiên đao vạn quả? Xem ra chuyện lần này của Vệ gia đã thật sự làm hắn tức giận không hề nhẹ, chẳng qua là do chính hắn tự chuốc lấy thôi, nếu không phải hắn nhiều lần động chạm tới Vệ gia, Vệ Lương Tài chắc chắn đã không lựa chọn làm như vậy.”
Quận chúa Minh Tâm nói xong, cầm bút trên tay viết một chữ “Cầm“, sau đó gạch đi, viết lại chữ khác.
“Quận chúa, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không cần phải bận tâm đến.” Quận chúa Minh Tâm lắc đầu: “Hắn muốn quấy phá thì cứ để hắn phá, sau này mặc kệ triều đình biến hóa như thế nào, tất cả đều không liên quan đến ta, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Quận chúa, chúng ta không đi sao?” Hạ nhân bẩm báo ngẩng đầu hỏi.
Quận chúa Minh Tâm đang cầm bút lông trên tay khựng lại trước tờ giấy trắng, ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm quận chúa, đã hơn 20 năm có lẻ rồi.”
Quận chúa Minh Tâm buông bút trong tay xuống, đi ra từ phía sau bàn, đứng ở trước mặt đối phương: “Nói vậy thì, ta nên gọi ngươi một tiếng Chu thúc. Năm đó phụ vương gặp chuyện không may, nếu không phải có Chu thúc ra tay giúp đỡ thì có lẽ ta đã không thể sống đến tận bây giờ.”
“Không dám, quận chúa có thể gọi thẳng là Chu Phong. Thuộc hạ tuân theo lệnh của Vương gia chiếu cố quận chúa, chỉ cần quận chúa bình an là thuộc hạ yên tâm rồi.” Chu Phong cúi đầu nói.
Quận chúa Minh Tâm khom người đỡ y dậy: “Bất kể gọi là gì thì cũng không thể phủ nhận được ngươi đã chiếu cố ta rất nhiều năm rồi, cảm ơn ngươi mấy năm nay đã chăm sóc ta. Tình huống của người nhà ngươi hiện tại như thế nào?”
Chu Phong lập tức gật đầu: “Đều ổn cả, chẳng qua bây giờ quận chúa đang bị giam giữ, bọn họ đều rất lo cho an nguy của quận chúa.”
“Nếu người kia lại tức giận, chỉ sợ phủ quận chúa cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Quận chúa Minh Tâm nhìn người trước mặt: “Ngươi nghĩ cách tranh thủ đưa đám người thím đi đi.”
Chu Phong ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Quận chúa Minh Tâm.
“Ta thật sự nghiêm túc.” Quận chúa Minh Tâm nói tiếp: “Nếu đổi lại là người khác, có lẽ ta sẽ không làm như vậy, nhưng đối với ngươi mà nói, ta hy vọng cả gia đình ngươi đều được bình an, cũng giống như năm đó phụ vương đã dặn dò ngươi chiếu cố ta, bảo vệ ta được bình an.”
“Quận chúa là sợ… lại tức giận sao?” Chu Phong nhíu mày: “Một khi đã như vậy, quận chúa cũng nên rời khỏi kinh thành mới phải.”
“Không cần đâu.” Quận chúa Minh Tâm lắc đầu: “Ta muốn tiếp tục ở lại trong kinh thành, tận mắt chứng kiến hắn mất hết thảy những gì hắn có. Hắn cũng nên biết rằng, cho dù hắn cướp được vị trí kia, nhưng cũng không có nghĩa là từ nay trở về sau cuộc đời hắn sẽ có thể an ổn ngồi ở trên vị trí kia. Nếu ta không thể nhìn thấy bộ dạng hắn thống khổ tuyệt vọng sau khi mất hết tất cả thì đời này ta thật sự không buông tâm được.”
Chu Phong vẫn muốn được tiếp tục ở bên cạnh Quận chúa Minh Tâm, nghiêm túc mà nói, hai bên đều là người nhà, nếu Quận chúa Minh Tâm muốn đợi hoàng thất gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ phải ở lại kinh thành, cứ thế sau này, người nhà của y sẽ gặp phải hiểm nguy chưa biết chừng. Sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng y cắn răng trả lời: “Quận chúa, thuộc hạ đưa người nhà rời đi rồi trở về với quận chúa.”
Lúc này đây Quận chúa Minh Tâm không từ chối nữa, gật đầu đáp lại.
Chu Phong nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Quận chúa Minh Tâm lại nói tiếp: "Chu thúc, ngươi đưa người nhà đến phủ Ninh Ký đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận