Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 565 -




Điền Đường ngước mắt nhìn Du Ninh mỉm cười nói: “Ta còn nhớ rõ lúc ấy lão sư trong trường là Cúc Hoa tỷ và một vài người khác, lúc đó ta còn nghĩ các nàng có thể có tiền đồ, lén mở cửa sau cho các nàng, sau đó……”
“Ừm?” Du Ninh ngồi đối diện Điền Đường ngẩng đầu nhìn nàng.
Điền Đường cười càng tươi: “Sau đó Hồng Thảo tỷ tìm ta và nói rằng nàng ấy không muốn học. Lúc ấy ta mới phát hiện ra ta đã tự ý an bài cho các nàng ấy theo ý muốn của mình, mà quên chưa từng hỏi chính bản thân các nàng muốn gì.”
Trên danh nghĩa thì Điền Đường là muội muội nhỏ tuổi nhất. Nhưng từ lúc bắt đầu khôi phục thần trí, nàng lại coi các tỷ là những người cần chăm sóc. Cũng từ đó, theo bản năng mà quyết định thay các nàng.
Cũng ở lúc ấy, thôn Điền gia cũng đã phát triển một chút, nàng mới dần dần thay đổi chính mình, không cưỡng cầu tương lai của các tỷ nữa.
Du Ninh nghe xong cũng có vài phần tò mò: “Điền Hồng Thảo? Ngày trước nàng ấy cũng có lúc không muốn học sao?”
“Ừm!” Điền Đường gật đầu, hơi mỉm cười, “Đúng vậy, ai ngờ bây giờ Hồng Thảo tỷ lại là người có thành tích tốt nhất trong tất cả các tỷ muội. Cho nên con người mà, có đôi lúc mất phương hướng mà lùi một bước, không ai biết được đến cuối cùng mình sẽ biến thành người như nào.”
Lúc trước Điền Hồng Thảo tìm đến nàng, nói rằng nàng ấy không muốn học, lúc đó nàng cảm thấy rất thất vọng vì cảm thấy bản thân vẫn luôn suy nghĩ cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không cảm kích.
Nhưng rất nhanh, nàng đã nghĩ thông suốt. Rốt cuộc thì mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cuộc sống của mình chỉ có thể do chính mình quyết định. Bởi vậy mà khi ấy, nàng không cưỡng bách Điền Hồng Thảo học tập nữa, chỉ nói một vài câu có vẻ rất bình thường.
Tựa hồ cũng từ ngày đó, Điền Hồng Thảo dần dần xuất hiện nhiều thay đổi.
Điền Đường ở trong trường học ngây người nửa ngày, dạy hai tiết rồi lại chấm bài thi. Tới giữa trưa mới rời trường học.
Trường học ở trấn Thần Linh không có nhà ăn, học sinh sau khi tan học có thể về nhà ăn, hoặc có thể ra chợ thức ăn nhanh hoặc đồ lót dạ. Lúc Điền Đường rời trường học để đi về nhà, đi ngang qua chợ, nàng liền đi thẳng vào để mua hai chiếc bánh nướng rồi ngồi ghế ăn, thi thoảng mỉm cười và nói chuyện phiếm với người đi đường.
Nếu lúc này đột nhiên có một người hiện đại người xuyên đến nơi đây, e rằng dù thế nào cũng cảm thấy đây không phải là thời cổ đại.
Đồ ăn chín, thực phẩm tươi sống, quần áo, giày vớ, còn có rất rất nhiều văn phòng phẩm đa dạng phong phú, dụng cụ làm nông. Đi một vòng chợ, có thể nhìn thấy gần hết những đồ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày, mặc dù không có đèn điện loè loẹt và gói đồ ăn vặt đa dạng như ở hiện đại, nhưng ở đây không khác gì siêu thị, thậm chí ở một trình độ nào đó mà nói, nơi này hiện đại hơn cả siêu thị.
Dù sao siêu thị hiện đại đều trưng bày đồ tươi sống và thức ăn chín ở bên ngoài. Còn ở nơi này, mấy thứ đó đều bị cất ở kho hàng, chỉ có lúc nữa đồ mới bày ra ngoài để bảo đảm chúng sẽ không bị hư hỏng.
Lúc ăn bánh nướng, Điền Đường líu lưỡi, đột nhiên bắt đầu hơi nhớ vị trà sữa với gà rán.
Nhớ kỹ lại thì cách chế biến trà sữa và gà rán tựa hồ cũng không phải quá phức tạp. Ngoại trừ vài loại nguyên vị không thể tìm không thấy ở đây, còn lại dường như đều có thể tìm nguyên vị thay thế. Chẳng sợ ở trấn Thần Linh không có, ra ngoài kia chắc sẽ tìm được.
Trong đầu liền tưởng tượng tới vị của gà rán và trà sữa, nàng liền cảm thấy mỹ mãn. Ăn xong hai cái bánh nướng, phủi phủi tay, đứng dậy đi ra khỏi chợ, đi về hướng trấn nhỏ.
Hiện giờ nhà của trấn nhỏ cũng đã dần hình thành quy mô cụ thể, ngoại trừ văn phòng của Điền Đường ở chính giữa, các văn phòng khác hầu như đều đã có chủ nhân, ngoại trừ Mai Kỳ, Điền Đào Hoa cùng Điền Hồng Thảo ra, Điền Kim Hoa cũng có một bàn làm việc riêng trong văn phòng.
Người phụ trách nhà xưởng, người phụ trách trường học, người phụ trách làm đường, người phụ trách bảo vệ trong trấn Thần Linh. Tất cả các ngành các nghề đều phát triển, tầm quan trọng của những người này cũng dần dần bộc lộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận