Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 440 -




Sau khi phân phó xong những việc cần chú ý vào ngày hôm sau, Từ Triết xoay người rời đi.
Lúc này ở huyện nha, Lâu Đồng Nghĩa cuối cùng cũng gặp được bản nhân Điền Đường, phản ứng đầu tiên chính là đây là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng khí chất sống trong an nhàn sung sướng, hắn ngược lại không có nhìn ra quá nhiều.
Hắn gặp qua không ít đại tiểu thư trong kinh thành, trên cơ bản thì có không ít người mang theo khí chất nũng nịu, nhất cử nhất động đều cực kỳ để ý, cho dù là ghế dựa hay chén để uống trà, cũng đều yêu cầu cực cao, mà người trước mắt cứ như vậy mà đĩnh đạc cầm chén trà trong huyện nha.
Không phải nói chén trà của huyện nha không tốt, chỉ là nếu đối phương thật sự là đại tiểu thư trong kinh thành, chỉ sợ sẽ không quá nguyện ý dùng chén trà như vậy để uống trà.
“Xin lỗi, bản quan tới muộn một bước, không biết nên xưng hô với vị tiểu thư này như thế nào?”
Điền Đường cười nhìn hắn: “Họ Điền, kêu Điền Đường.”
Lâu Đồng Nghĩa theo bản năng nhíu hạ mày, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười để ứng phó, ngồi vào chiếc ghế chủ vị, cúi người nói chuyện với nàng: “Điền tiểu thư đến từ nơi nào? Hình như bản quan chưa từng nghe nói đến phú hộ có nào họ Điền ở trong kinh thành?”
“Đến từ huyện Khê Lâm.” Điền Đường vẫn tươi cười như cũ: “Thời điểm tới đây, chúng ta lấy lộ dẫn của huyện Khê Lâm, Lâu đại nhân hẳn rất rõ ràng đúng không?”
Những vấn đề cứ lần lượt bị Điền Đường chắn trở về, sắc mặt của Lâu Đồng Nghĩa cũng có chút khó coi, nếu như không phải kiêng kị thế lực sau lưng Điền Đường, hắn chỉ sợ hiện tại cũng đã đuổi người ra ngoài.
Suy nghĩ như vậy, trên mặt Lâu Đồng Nghĩa vẫn tiếp tục tươi cười như cũ: “Thật ra ta cùng với huyện lệnh của huyện Khê Lâm cũng có vài phần giao tình.”
“Ta biết chuyện này.” Điền Đường gật đầu, nói: “Lần trước Triệu đại nhân từ huyện Dương Nam trở về, thân thể bị trọng thương, hiện tại vẫn còn đang nằm tĩnh dưỡng ở trên giường, Lâu đại nhân có biết việc này không? Lần trước Lâm Thành Phúc cùng Triệu đại nhân cùng nhau tới, Lâu đại nhân hẳn vẫn còn nhớ rõ đúng không?”
Lâm Thành Phúc đứng ở một bên gật đầu nói: “Lần trước vào thời điểm thuộc hạ cùng Triệu đại nhân tới, xác thật có gặp qua Lâu đại nhân.”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Lâu Đồng Nghĩa đột nhiên đình trệ, hắn cho rằng những người này thế nào cũng sẽ nói vòng co một chút, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới bọn họ thế nhưng tự động chọc thủng thân phận của mình.
Cùng với những lời này của Điền đường, hắn thật sự không nghe ra được đây là thật sự đang dò hỏi, hay là đang trào phúng, nhưng từ vấn đề này có thể nghe ra được, quan hệ của người trước mặt này và Triệu Đồ cũng không tệ.
Cho nên đây là cố ý để cho hắn khó?
Lâu Đồng Nghĩa suy nghĩ, càng thêm tò mò về thân phận của người trước mắt này, trên mặt lại không để lộ thanh sắc: “Hóa ra là Triệu đại nhân bị thương sao, ta nói hắn đã trở về, thế nào cũng chưa thấy gửi cho ta một phong thư lại đây, nếu như biết Triệu đại nhân bị thương, ta vô luận như thế nào cũng đều phải gọi người đi thăm hỏi trước, đưa chút dược liệu tốt mới được.”
Điền Đường cười, nếu Lâu Đồng Nghĩa không phải nói như vậy, nàng còn sẽ suy đoán hắn có phải thật sự không biết chuyện Triệu Đồ bị thương hay không, nhưng hiện tại Lâu Đồng Nghĩa vừa nói như vậy, nàng đã xác định hắn khẳng định biết chuyện Triệu Đồ bị thương.
Chỉ là Lâu Đồng Nghĩa cùng Triệu Đồ đều là huyện lệnh, lại cùng chịu sự quản lý của phủ Lâm Xuân, xem như đồng liêu, cũng vẫn có quan hệ cạnh tranh lẫn nhau.
Nhưng mà cũng không trách được Lâu Đồng Nghĩa lại bị Triệu Đồ cùng Từ Triết gán cho bốn chữ “cẩn thận”, đều tán gẫu tới giờ, hắn vẫn có thể không chút tỏ vẻ, lấy sự cẩn thận của Lâu Đồng Nghĩa, chỉ cần một khắc hắn cho rằng thân phận của Điền Đường không đơn giản, liền tuyệt đối sẽ không lộ ra suy nghĩ chân thật của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận