Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 176 -




"Hẳn là không có đi." Điền Đường nhíu mày suy tư, "Hoặc là nói thông báo lần này có sai lầm rồi?"
"Không có khả năng." Du Ninh nói chắc như đinh đóng cột, "Nếu nhiệm vụ thông báo đã có 10 người đạt tới trình độ tiêu chuẩn có thể lên lớp lá, cuối cùng thi đậu lớp lá nhất định sẽ có ít nhất 10 người, có thể sẽ nhiều hơn, nhưng tuyệt đối sẽ không ít hơn."
"Nhưng..." Điền Đường nói, lại nghĩ đến một người, "Đúng, nếu như nói thôn Điền gia có người có thành tích đạt đến tiêu chuẩn, vậy cũng chỉ có thể là nàng."
Du Ninh ngẩng đầu nhìn nàng.
Điền Đường liền cười rồi đứng dậy: "Ta đi tìm nàng, cho dù có phải là nàng hay không, chỉ cần kêu nàng tới tham gia kỳ thi liền sẽ biết."
Nói xong, Điền Đường liền lập tức rời khỏi học đường, để đi đến một căn nhà gỗ nào đó.
Lúc Điền Đường đi tới cửa, người bên trong vẫn đang ngồi trên ghế gỗ mà hái hoa, đem hoa dại hái được ở gần đó sắp xếp lại một chút, sau đó bỏ vào trong một bình hoa bằng gỗ, nhìn một hồi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bắt đầu cẩn thận điều chỉnh cách sắp xếp hoa.
Điền Đường đã gõ cửa.
Người bên trong liền quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Điền Đường, liền để lộ ra nụ cười vô cùng ôn nhu: "Điền Đường, ngươi đến rồi."
"Bạch phu nhân."
Điền Đường cũng nàng cười nói vui vẻ.
Lữ Ôn Dung nhìn thấy rất rõ nụ cười của Điền Đường, nụ cười trên mặt càng sâu: "Có phải lại muốn ăn hay không, đi vào ngồi, ta đi lấy ra một chút bánh ngọt cho ngươi."
Điền Đường đi vào, ngồi ở vị trí đối diện Lữ Ôn Dung, sau đó nhìn bình hoa mà Lữ Ôn Dung vừa mới cắm xong.
Lữ Ôn Dung đã lấy ra một mâm bánh ngọt, sau đó đem bánh ngọt đặt ở trước mặt Điền Đường, rồi đem bình hoa dời qua phía Điền Đường, "Đây là hoa ta vừa mới cắm, mùa xuân đã đến, trên núi gần đây cũng có thêm rất nhiều loài hoa xinh đẹp, ta đã nhờ mấy hài tử trong thôn hái giúp ta, bọn họ cũng rất tốt, mỗi lần đều hái cho ta rất nhiều, chỗ này của ta cũng không thể nào dùng hết được."
Lời này nghe tựa hồ có vẻ là oán giận, nhưng trong lời nói cũng lộ ra vài phần ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Điền Đường nhìn hoa đang đặt ở trước mắt, nhìn thật lâu rồi mới nghiêm túc nói: "Ừ, mắt ta có thể nhìn ra được đẹp xấu, nhưng tay thì lại không cắm được đẹp."
Lữ Ôn Dung có chút sửng sốt, lập tức thoải mái cười to: "Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện thú vị như vậy, đúng rồi, hôm nay không phải ở học đường diễn ra kỳ thi hay sao, ngươi không cần chấm bài thi trong học đường nữa sao?"
Điền Đường nhìn thấy Lữ Ôn Dung chủ động nhắc tới việc này, cũng không quanh co lòng vòng. Nàng trực tiếp nhìn thẳng về phía Lữ Ôn Dung: "Bạch phu nhân, trong khoảng thời gian này đại tỷ của ta có phải rất hay thường xuyên lui đến đây phải không?"
Lữ Ôn Dung dịu dàng nở nụ cười: "Đúng vậy, đại nữ cũng là đứa nhỏ tốt, nàng tới đây không chỉ có thể dạy ta học, còn giúp ta rất nhiều việc."
"Bạch phu nhân đã cân nhắc đến chuyện học tập ở học đường hay không?"
"Thật lâu trước ta đã từng tham gia học đường dành cho nữ sinh, học cầm kỳ thư họa, cắm hoa thêu hoa, đều là chút chuyện để giết thời gian."
Lữ Ôn Dung nhẹ giọng nói, không trực tiếp trả lời vấn đề của Điền Đường.
Điền Đường đã nghe thấy được ý nguyện thuộc về nàng thông qua giọng điệu của nàng.
"Đi thôi, ngươi đến học đường thử xem, có lẽ có thể trải nghiệm được một cuộc sống khác." Điền Đường mỉm cười, "Cuộc sống của chúng ta kỳ thật rất ngắn ngủi, ai cũng không thể nào biết trước được chuyện tương lai sẽ xảy ra như thế nào, lựa chọn cuộc sống mình muốn, nếu có thể có được một cuộc sống mà mình mong muốn chắc chắn sẽ thoải mái hơn một chút."
Lữ Ôn Dung chăm chú nhìn Điền Đường.
Điền Đường nở nụ cười, đưa tay ra lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, quơ quơ trước mặt Lữ Ôn Dung: "Ta đi trước đây, nếu Bạch phu nhân có bất cứ ý nghĩ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, nếu ta không ở đây, cũng có thể đến tìm Du lão sư, nàng sẽ vẫn luôn ở trường học."
Nói xong, Điền Đường đem bánh ngọt trong tay cắn một miếng, nhẹ nhàng cất bước rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận