Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 444 -




Lâu Đồng Nghĩa cười khổ nói: “Nếu như ta đây có đủ năng lực, sao có thể khiến cho huyện Dương Nam trở thành như thế này, dựa vào cái gì Triệu Đồ đều như vậy, còn có thể có được thanh danh quan phụ mẫu, mà ta lại không được? Chỉ vì con đường mà hai chúng ta lựa chọn khác nhau mà thôi, ngươi chỉ cần trả lời ta vấn đề này thôi, vấn đề khác ta sẽ không hỏi lại.”
“Lâu đại nhân đã suy nghĩ kỹ chưa, đây chính là cơ hội duy nhất của Lâu đại nhân.” Điền Đường lại hỏi lại một lần nữa.
“Nếu như các ngươi đã có chuẩn bị từ sớm, ta có làm như thế nào cũng đều không thể thắng, cùng với đồ tăng thương vong, còn không bằng làm cho bá tánh huyện Dương Nam có thể tốt lành, dù sao mặc kệ là triều đình hay là Nhân Vương, đều là người trong hoàng thất, cuối cùng ai trở thành hoàng đế thì cũng có cái gì khác nhau đâu?” Khuôn mặt của Lâu Đồng Nghĩa lộ ra dáng vẻ chua xót.
“Nếu đã như vậy, không bằng Lâu đại nhân kêu những người kia đi ra ngoài, ta có một số việc muốn cùng Lâu đại nhân đơn độc thuyết minh.” Điền Đường cũng đưa ra quyết định.
Lâu Đồng Nghĩa vẫn ở trạng thái do dự như cũ, trong lòng cũng vẫn là có chút hoài nghi, nhưng nếu như người hắn đang đối mặt thật sự là người của Nhân Vương, mặc kệ hắn suy xét như thế nào, đều không làm nên chuyện gì.
Hắn giơ tay, để cho những người kia ra ngoài.
Sau khi nhóm nha sai đi ra khỏi khách điếm, Điền Đường kêu người đóng cửa lớn của khách điếm lại.
Lâu Đồng Nghĩa quay đầu lại nói: “Có việc gì thì nói thẳng đi.”
“Gần đây Lâu đại nhân có từng nghe qua một bài đồng dao không?” Điền Đường hỏi.
“Cái gì?” Lâu Đồng Nghĩa khiếp sợ nhìn nàng.
“Một bài đồng dao, bài đồng dao liên quan tới trấn Thần Linh,” Điền Đường chậm rãi nói, “Phương bắc có thần linh… Nhìn biểu tình của Lâu đại nhân, tựa hồ là đã từng nghe nói qua?”
“Kia chỉ là một bài đồng dao mà thôi, lời nói vô căn cứ!” Lâu Đồng Nghĩa đột nhiên nhận thấy được điểm không thích hợp.
“Nếu như ta nói không phải thì sao?” Điền Đường làm trò trước mặt Lâu Đồng Nghĩa, vươn một bàn tay trống không ra, sau đó nắm tay đặt ở trên bàn, tay của nàng làm thoáng qua động tác, từ bên dưới nắm tay liền để lộ ra những hạt gạo trắng bóng.
Gạo rơi xuống mặt bàn, ở trên màn bàn gỗ nhảy dựng lên, còn có một số hạt nhảy tới trên mặt đất.
Lâu Đồng Nghĩa nhìn chằm chằm vào tay Điền Đường, tính toán nếu như trong lòng bàn tay Điền Đường nắm chặt một nắm gạo, đại khái có thể giữ được bao lâu, nhưng mắt thấy cái bàn càng ngày càng nhiều gạo, vị trí Điền Đường nắm chặt tay lại vẫn có hạt gạo rơi ra như cũ.
Lâu Đồng Nghĩa ngã ngồi ở trên ghế, trong ánh mắt tràn đầy chấn động.
Tay Điền Đường vừa di chuyển nhẹ nhàng, nơi lòng bàn tay nhiều thêm một củ khoai lang nướng vẫn còn đang bốc hơi nóng thơm ngào ngạt.
Nàng đặt khoai lang nướng ở trước mặt Lâu Đồng Nghĩa, hơi hơi cúi người, mỉm cười nhìn hắn: “Lâu đại nhân, phương bắc có thần linh, thần linh có ý rằng thiên hạ sinh linh đồ thán đã lâu, là lúc nên thay đổi rồi, không biết Lâu đại nhân lựa chọn như thế nào?”
“Sao có thể?” Thân thể của Lâu Đồng Nghĩa nghiêng ngả một cái, khiến cho chiếc ghế dựa phía sau cũng vì thể mà đổ xuống, trong nháy mắt bên trong đại đường vang lên một trận tiếng vang lớn, ngay sau khi hắn buột miệng thốt ra lời nói khiếp sợ, rất dễ dàng đã bị nhóm nha sai đang chờ ở bên ngoài cửa nghe được.
“Đại nhân!”
“Tất cả đều không được phép tiến vào!” Lâu Đồng Nghĩa quát, ánh mắt thẳng tắp mà trừng mắt nhìn mặt bàn, sợ có người tiến vào, phát hiện vấn đề bên trong.
Nha sai nghe được thanh âm của hắn, chỉ có thể đóng lại chiếc cửa đã mở được một khe hở nhỏ.
Nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Đại nhân, chúng ta đều ở bên ngoài cửa, ngài có việc thì tùy thời đều có thể gọi chúng ta.”
“Mọi người, tất cả đều rời xa khách điếm 30 bước!” Lâu Đồng Nghĩa lớn tiếng kêu lên.
Nhóm nha sai bên ngoài không thể làm gì khác, chỉ có thể nghe theo: “Rõ, đại nhân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận