Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1071 -




“Lý Nhị Trụ, lần này làm tốt lắm, đã bắt được Nhân Vương rồi.”
“Đúng vậy, ta là ai chứ, muốn bắt đương nhiên phải bắt lớn.” Lý Nhị Trụ cười hắc hắc, “Các ngươi không thấy đâu, lúc ta mang Nhân Vương đi ta còn tận mắt thấy biểu cảm của Hạ Tùng Dương, hàm răng của hắn như muốn cắn nát vậy.”
“Có thể không cắn nát sao, dù sao thì Nhân Vương ở chỗ bọn họ cũng là hoàng đế đó, làm đại tướng quân, tận mắt nhìn hoàng đế bị người ta bắt đi, rõ ràng là hắn thất trách, hiện tại bày ra trước mặt hắn chỉ có hai con đường, hoặc là mình cũng dẫn binh tạo phản, hoặc là trở về chịu phạt, nhưng lấy thân phận của hắn, bất kể là con đường nào cũng sẽ không dễ chịu.” Ngô Tu Kiệt nói, trên mặt mang theo nụ cười sung sướng.
Mấy người nói chuyện, mắt thường có thể thấy được kích động cùng vui sướng trong mắt.
Lúc này, bên cạnh có người kéo một xe người đi ngang qua.
Dân chúng đi ngang qua, nhìn thêm vài lần, không nhịn được nói: “Đánh trận? Chết rồi?”
“Không có việc gì, chỉ xảy ra một chút chuyện nhỏ, những người này cũng không chết, chỉ hôn mê mà thôi, là tù binh quân địch.” Thạch Hùng ôn hòa giải thích.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Bá tánh vỗ vỗ ngực, lại quay đầu nhìn, sau khi xác nhận người trên xe quả thật có hô hấp, mới thở phào nhẹ nhõm, “Ở thành Thần Linh lâu rồi, thật sự là không muốn thấy sự việc có người chết.”
Trong khoảng thời gian này Lý Nhị Trụ một mực ở trong doanh địa đối diện, không hiểu rõ lắm đối với tình huống phủ Lâm Xuân nơi này, bây giờ chứng kiến một màn như vậy, không nhịn được hỏi: “Các ngươi không nói với bọn họ chuyện chiến tranh sao?”
Thạch Hùng lắc đầu: “Thần sứ đại nhân nói không cần kinh hoảng, tường thành và khu an toàn cũng đủ ngăn trở ngoại địch công kích, những bá tánh này thật vất vả mới được an ổn cuộc sống, tạm thời không cần phải hiểu rõ những chuyện này.”
“Nếu như Thần sứ đại nhân nói, vậy nhất định không thành vấn đề, tuy nhiên vào thời điểm những người này ngã xuống ở bên ngoài nhìn giống như thật vậy, ta còn tưởng rằng bọn họ thật sự đã chết rồi chứ.” Lý Nhị Trụ nói xong, nhìn người khác từ trên người ‘Thi thể’ nhẹ nhàng rút mũi tên ra, thời điểm mũi tên được rút ra có thể thấy rõ ràng những mũi tên này đều là đầu mũi tên mềm, mặc dù tầm xa xạ kích, cũng không dễ dàng tổn thương đến con người.
“Thật ra lần này gặp chuyện không may, chúng ta cũng không nghĩ tới sẽ là như vậy.” Thạch Hùng nói, quay đầu lại nhìn tường thành, “Vẫn là thần nữ nghĩ chu đáo, một bức tường thành như vậy, thật sự có thể địch thiên quân vạn mã.”
Người phát ra câu cảm khái không chỉ có Thạch Hùng, còn có Ngô Tu Kiệt.
Hai người đã chân chính trải qua chiến tranh, bởi vậy vào lúc này, bọn họ cũng dễ dàng bị sự việc tường thành mà ảnh hưởng đến tâm tình, tâm trạng hai người bọn họ lúc này rất phức tạp, một nửa là vui vẻ, một nửa là buồn bã.
“Nếu như từ lâu trước kia đã có vật như vậy, có phải sẽ không có nhiều người thương vong hay không?”
Thạch Hùng cùng Ngô Tu Kiệt đồng thời nhìn nhau, lại đồng thời lắc đầu, cuối cùng Thạch Hùng mở miệng nói: “Nếu như không phải thiên hạ trải qua chiến loạn, có lẽ sẽ không có chuyện thần nữ hiển linh, thần nữ rơi vào phủ Lâm Xuân, chính là vì hiểu rõ cứu thế nhân mà nói, nếu như các binh sĩ chiến vong trước đó có thể nhìn thấy, có lẽ sẽ vui mừng vì cái chết của mình mang đến hòa bình.”
Nói đến chiến sự trong quá khứ, trên mặt bất kể là Thạch Hùng hay là Ngô Tu Kiệt đều mang theo bi thống.
Trong trí nhớ Lý Nhị Trụ cũng không tồn tại trực diện chiến sự, nhưng hắn đã từng cảm thụ sự thống khổ mà chiến tranh mang đến, hoặc là nói từ khi hắn sinh ra đã không biết thiên hạ không có chiến tranh là cái dạng gì, ở trong cuộc đời của hắn, chiến tranh vẫn luôn tồn tại.
“Trước kia lúc còn ở trấn Phong Thu, mỗi ngày thứ ta nghĩ chính là chỉ cần không chết đói là được, cho dù đi trộm đi cướp, ta cũng muốn ích kỷ mà để cho mình sống sót.” Lý Nhị Trụ nói, trên mặt dần dần giương lên nụ cười, “Nhưng hiện tại ta lại muốn để cho càng nhiều bá tánh sống sót, coi như là đền bù sai lầm ăn cướp lúc trước của ta đi.”
Quá khứ của Lý Nhị Trụ chỉ hơn hai năm trước đây, nhưng hắn lại cảm thấy mình đã có một cuộc sống mới, lúc này nhớ lại chuyện đã qua, hắn luôn có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Nhưng cuộc sống hiện tại, hắn lại cảm thấy rất phong phú, phong phú hơn rất nhiều so với việc hãm hại lừa gạt ở trấn Phong Thu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận