Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1389 -




Thiên hạ chỉ có một, chủ thiên hạ tất nhiên cũng chỉ có một.
Lần này Tần Dung Dật là thật sự nở nụ cười, gật gật đầu: "Được, ta sẽ bảo quản thật tốt."
Điền Đường cười cười với hắn, quay đầu đi về phía người Điền gia, còn tiện tay lắc lắc ngọc bội trong tay.
Điền mẫu nhìn thấy thì kinh hãi, vội vàng ngăn lại: "Ôi chao, Tam Nữ ngươi cũng đừng lắc, cái này cũng không thể quăng rơi."
"Nương, người yên tâm đi, sẽ không rơi." Điền Đường tùy ý nói, lại một lần nữa nghênh đón sự trách mắng của Điền mẫu, hơn nữa còn nắm chặt tay nàng, để cho nàng không thể lắc lư nữa.
Lúc này đây, quản sự một đường mang theo người Điền gia rời đi, không có quay đầu lại.
Yến Mãn từ xa đi tới, chắp tay về phía Tần Dung Dật: "Bệ hạ."
Tần Dung Dật gật đầu, xoay người ngồi xuống: "Như thế nào?"
"Hồi bệ hạ, sau khi tin tức thành Thần Linh truyền đến, các nơi đều có chút rục rịch, nhưng hiện giờ chung quy ra thì chúng ta vẫn cách thành Thần Linh một con sông Trường Hà, bọn họ muốn đầu nhập vào, cũng không dễ dàng," Yến Mãn trầm giọng nói, "Cũng may lúc trước bệ hạ quyết định thật nhanh, nếu không..."
Tần Dung Dật giơ tay lên, ngón tay nặng nề đè ở mi tâm: "Tin tức thành Thần Linh truyền đến là thật hay giả?"
"Chuyện này..." Yến Mãn do dự một chút, "Hiện giờ còn chưa biết, lúc chúng ta đi điều tra, tin tức đã truyền ra, bá tánh kia để ý an nguy của người nhà, cũng không muốn tiết lộ đến tột cùng là ai truyền đạt tin tức."
"Việc này không thể gấp gáp, " Giọng nói Tần Dung Dật trầm thấp, "Chuyện lúc trước, đừng nói đám người hoàng gia gia, cho dù là ta, cũng đánh giá thấp sự cường đại của thành Thần Linh, hiện giờ xem ra, thành Thần Linh thật sự muốn thiên hạ này, chúng ta và thành Thần Linh, sớm muộn gì cũng có một trận chiến."
"Vậy hôm nay..." Yến Mãn chần chờ hỏi.
"Bàn bạc kỹ hơn đi," Tần Dung Dật nói, cúi đầu nhìn con bướm lá trong tay, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, "Đi lấy quyển sách tới, mỏng một chút."
"Vâng." Thủ hạ lên tiếng, quay đầu đi tìm sách.
Yến Mãn nhìn lá cây trong tay hắn, cười nói: "Nha đầu kia thật đúng là to gan, nếu nàng biết người trước mặt mình là ai, sợ sẽ không nói ra những lời như vậy, chỉ có một chiếc lá cây như vậy , đổi lại là ba thỉnh cầu của bệ hạ, quả nhiên là người không biết không sợ."
"Bà bà... Hoàng nãi nãi thích nàng," Tần Dung Dật cẩn thận cầm con bướm lá, "Những năm qua, hoàng nãi nãi được bọn họ chăm sóc không ít."
Yến Mãn không nói gì nữa.
Trước kia khi thiên hạ chia làm ba phần, thiên hạ trở nên đại loạn, Triệu vương phi mất tích trên chiến trường, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu vương phi đã bỏ mình, ai ngờ ba năm trước, Tần Dung Dật chỉ tiện tay cứu vài người ở trên đường, thế nhưng lại tìm được Triệu vương phi đã mất tích nhiều năm trong đó.
Lúc Triệu vương phi mất tích, Tần Dung Dật còn chưa sinh ra, ngay từ đầu cũng không nhận ra thân phận của bà, thẳng đến khi Điền bà bà tự tìm đến hắn.
Yến Mãn không biết hai người nói cái gì, nhưng sau đó không lâu, Tần Dung Dật liền đón người từ bên trong nông trang ra ngoài, nhưng mà vẫn giấu diếm mọi tin tức, ngoại trừ số ít người ra, tuyệt đại đa số mọi người, cho dù là người hoàng thất, đều cho rằng Triệu vương phi sớm đã bỏ mình.
Vị Triệu vương phi bị mù hai mắt kia, trước khi Tần Dung Dật giành được ngôi vị hoàng đế, không muốn thừa nhận thân phận hoàng hậu, hiện giờ cũng không cần địa vị thái hoàng thái hậu, bà càng muốn tự xưng mình là "Điền bà bà", hơn nữa đến nay cũng không muốn gặp mặt Triệu Vương.
Năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Yến Mãn không dám nghiên cứu sâu, cũng không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, thủ hạ cầm một quyển sách mỏng đi tới.
Tần Dung Dật nhận lấy quyển sách, kẹp con bướm lá ở giữa sách, lúc muốn đưa ra ngoài, lại thu tay về: "Ta sẽ tự bảo quản."
Lúc này, xe ngựa của mấy người Điền Đường đã rời khỏi nông trang.
Lần này bọn họ rời đi tổng cộng có 10 người, tính cả xa phu thì có 11 người, không tính xa phu, trong xe có 10 người ngồi.
Người bình thường, có một chiếc xe ngựa đã không tệ, trước khi đến Điền Đường các nàng đã cố ý chọn một chiếc xe ngựa hơi lớn ở bên trong, nhưng thập phần đơn giản, nhưng mặc dù như vậy, buồng xe ngựa 10 người, vẫn có chút chật chội.
Cũng may, nó chỉ là tạm thời.
Trong xe ngựa chật chội, Điền mẫu còn đang nghiêm mặt trách cứ Điền Đường, tựa như trước kia lúc còn ở thôn Điền gia, một khi hài tử làm chỗ nào không tốt, liền phải trách cứ chỉ ra lỗi sai.
Điền Đường cũng không tức giận, chỉ cười ha hả đáp lời, còn thỉnh thoảng cãi lại Điền mẫu.
Điền Đại Nữ, Điền Cúc Hoa và Điền Thanh Thảo ở một bên tự nhiên là đứng về phía Điền Đường, thỉnh thoảng sẽ mang tâm tư tinh thần bảo vệ Điền Đường, nói vài câu với Điền mẫu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận