Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 432 -




"Thuộc hạ cũng đã xác nhận nhiều lần, bọn họ đúng là người của huyện Khê Lâm, nhưng thuộc hạ vẫn là cho rằng, có lẽ bọn họ cũng chỉ là mới ở huyện Khê Lâm không được bao lâu." Thủ hạ nói, sau đó hắn cũng có một số suy đoán, "Nếu trong tay của bọn họ có thứ có thể khiến cho huyện lệnh của huyện Khê Lâm cũng phải nghe theo, tất nhiên nếu bọn họ muốn lấy được huyện Khê Lâm huyện khẳng định cũng sẽ vô cùng dễ dàng."
Lâu Đồng Nghĩa híp mắt, rất nhanh đã đưa ra suy đoán: "Ngươi nói đúng, bọn họ cũng đã dần theo người chỉ dẫn của huyện Khê Lâm, cũng không có nghĩa bọn họ chính là người của huyện Khê Lâm, ta hoài nghi đây cũng có thể là âm mưu của Triệu Đồ, nếu hắn xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, trong lòng cũng sẽ cảm thấy bất mãn, rồi lại cố ý gài bẫy ta, nếu ta thật sự đắc tội với bọn họ, đến lúc đó Triệu Đồ lại đứng ra trách cứ, ta cũng không còn đường nào để chối cãi.”
”Đại nhân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thủ hạ hỏi.
Lâu Đồng Nghĩa giơ tay lên rồi quơ quơ một chút, hắn muốn nói là không cần phải quản, nhưng với tính cách luôn luôn cẩn thận của hắn thì cũng không dám dễ dàng đưa ra phán đoán như vậy, sau một hồi suy nghĩ, hắn mới mở miệng: "Vẫn là làm giống như trước đi, phái người đi quan sát bọn họ, một khi người của bọn họ có dị động, lập tức bẩm báo cho ta."
“Dị động đại nhân nói là gì?” Thủ hạ cũng đã đắn đo một lúc nhưng cũng không thể xác định được ý của hắn.
"Như vậy thì thôi.” Lâu Đồng Nghĩa đã chỉ tay vào những bá tánh vẫn đang sửa đường, "Bên ngoài đều không cần để ý, ngươi chỉ cần chú trọng xác nhận lại, người của bọn họ có đào hố, hoặc là đào cạm bẫy, hoặc là tìm người đi hỏi thăm về các vị trí đóng quân, nếu bọn họ chỉ làm như vậy thig cũng chỉ là do đại tiểu thư muốn đùa giỡn, cứ để cho bọn họ làm, coi như để cho bọn họ sửa đường miễn phí cho huyện của chúng ta, đến lúc đó bọn họ muốn rời đi, thì chúng ta lại tìm lý do nào đó mở tiệc chiêu đãi bọn họ."
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Trong khách điếm.
"Lâu huyện lệnh này thật đúng là người bình tĩnh, lâu như vậy cũng không có đến đây để tìm chúng ta." Lý Nhị Trụ một tay chống đầu, còn kém một chút xíu là hắn đã viết hai chữ "nhàm chán" lên khắp các trang giấy.
"Trước kia ta đã từng giao tiếp qua với Lâu huyện lệnh vài lần," Từ Triết mở miệng, "Hắn cùng với Triệu đại nhân đều là người hoàn toàn trái ngược nhau, nếu nhất định muốn nói, thì hắn còn nhát gan hơn so với Triệu đại nhân, chỉ sợ trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn kêu người đi tra ra thân phận của chúng ta."
"Vậy có thể tra được gì hay không?" Lý Nhị Trụ hỏi.
“Có thể.” Từ Triết gật đầu. “Lúc chúng ta tới, cũng đã đưa theo người dẫn đường của huyện Khê Lâm, nếu Lâu huyện lệnh thật sự muốn điều tra, liền có thể tra ra chúng ta đến từ huyện Khê Lâm. Sâu hơn nữa, trấn Thần Linh ở trước mắt tuy rằng có dân số đông đúc, nhưng gần như cũng không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra. Lâu huyện lệnh có lẽ cũng rất khó có thể điều tra ra được. Đoạn thời gian trước khi mà Triệu đại nhân vừa bị thương ở huyện Dương Nam, sau đó hắn cũng đã trở về, trong lòng của Lâu huyện lệnh chắc hẳn cũng đã có rất nhiều phỏng đoán, mà những chuyện chúng ta đã làm ở trước mắt trong mắt hắn ta cũng không có gì là không ổn, cho nên hắn ta cũng đã lựa chọn phương án binh bất động thì sẽ là tốt nhất.”
“Án binh bất động thật là nhàm chán.” Lý Nhị Trụ bĩu môi. “Nếu hắn phái người đi bao vây quán trọ, như vậy cũng mới thú vị.”
Điền Đường ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc: "Ngươi muốn chiến tranh xảy ra sao?
Lý Nhị Trụ cả người liền cảm thấy rùng mình, trực giác của hắn cũng đã mách bảo rằng hắn nên ngồi thẳng lại: "Không phải, không phải, ta cũng không có ý kia, hiện tại như vậy cũng rất tốt, thực ra cũng không hề có bất kỳ vấn đề gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận