Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 513 -




"Ngươi nói rất đúng, thần nữ đã ban cho một cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể không quý trọng cho thật tốt đây?"
Đợi đến khi bọn họ trở lại Lâm Xuân phủ, tâm tình của Thạch Vĩ Minh cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Thậm chí khi ở trở lại doanh trướng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thạch Hùng, trái tim của hắn cũng không có bất cứ một sự dao động nào.
“Tránh ra.”
Trung với quân, đều là chuyện đương nhiên, nhưng quan trọng hơn vẫn là trung thành với bá tánh của thiên hạ.
“Cải trắng ở đâu ra?” Ánh mắt của Thạch Hùng nhanh chóng đảo qua trên mặt của hắn, trong nháy mắt liền rơi xuống đám cải trắng ở trong lòng của Thạch Vĩ Minh.
“Người khác tặng ta.” Thạch Vĩ Minh chủ động đưa cải trắng, “Cha, cải trắng này cho người.”
Thạch Hùng ghé sát lại gần: "Người của ngươi toàn là mùi thịt nướng, vậy mà chỉ cho cha ngươi cải trắng sao?"
Thạch Vĩ Minh lập tức cúi đầu ngửi mùi ở trên người của mình, thế nào cũng không ngửi ra mùi thịt ở nơi nào, hắn nhớ ra chính mình đã ăn thịt ở huyện Dương Nam, như thế nào mà lại có thể ngửi được ở nơi đây?
"Cha, ngươi là lỗ mũi chó à?"
Thạch Hùng cười lạnh: "Lần này trong số những người đi cùng với ngươi còn có Lý Nhị Trụ?”
Thạch Vĩ Minh lập tức cảnh giác, vội vàng giải thích: "Cha, chúng ta đi tuần tra."
“Chẳng lẽ cha ngươi cũng không biết các ngươi đi ra ngoài tuần tra sao?"
Thạch Hùng vẫn là cười, "Ta còn tưởng rằng lúc trước là ta đã đoán sai, hiện tại xem ra Lý Nhị Trụ này thật sự cũng không hề đơn giản, lại càng không đơn giản, hắn lại có thể để cho Văn đại nhân đưa hắn tới chỗ của chúng ta, hắn làm việc đúng thật là to gan, biết rõ ta đã hoài nghi hắn, còn dám cùng ngươi đi ra ngoài, hắn rốt cuộc là đào ở đâu ra sự tự tin đó, thật sự hắn cho rằng lão tử sẽ không động vào hắn hay sao?"
"Cha, cha , người đừng xúc động." Thạch Vĩ Minh ôm eo của Thạch Hùng, đẩy hắn ngồi xuống ở chỗ ghế dựa, rồi nói: “Cha, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, người thật sự đừng xúc động, như vậy, ta cam đoan với người, Lý Nhị Trụ cũng không phải là người của Nhân vương và Triệu vương, cũng không phải là người xấu.”
“Ngươi lấy cái gì ra để cam đoan với ta? Chỉ bằng đầu óc ngu xuẩn của ngươi?” Thạch Hùng oán hận nhi tử không có chút thương tiếc nào.
Thạch Vĩ Minh lần này cũng đã đem Thạch Hùng giữ lại: "Cha, người trước hãy quan sát vài ngày đi, dù sao Lý Nhị Trụ ở chỗ chúng ta cũng chỉ có một mình, nếu như muốn động thủ với hắn cũng rất dễ dàng.”
"Người có biết hay không, trong khoảng thời gian này mọi người trong quân doanh ăn bánh nén khô, thực ra đã sớm xuất hiện ở trong tay của Lý Nhị Trụ?” Thạch Hùng ngồi, bình tĩnh hỏi một câu.
Chuyện lúc trước, hắn cũng không hoàn toàn giải trừ hoài nghi đối với Lý Nhị Trụ, cũng rất nhanh đã gọi người đi điều tra Lý Nhị Trụ.
Chuyện của Lý Nhị Trụ, ngược lại cũng không có tra ra điểm nào không thích hợp, lại tra ra được một chuyện rất kỳ quái, chính là bánh nén khô.
Trước khi Thạch Vĩ Minh xuất hiện hôm nay, hắn cũng đã tưởng rằng chuyện này cũng chỉ là trùng hợp, chẳng qua lúc này hắn đã hoàn toàn không tin đây chỉ là một sự trùng hợp.
"Bánh nén khô cũng là Lý Nhị Trụ lấy ra sao?" Thạch Vĩ Minh cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng, liền hiểu được nguyên nhân ở trong đó, "Cha, lúc trước không phải nói đây là thứ tốt sao, có thứ này, trong quân doanh của chúng ta cho dù có nhiều người cũng không cần phải chịu đói.”
"Nếu đây không phải là chuyện tốt, ngươi cảm thấy ta sẽ ngồi ở chỗ này mà nói chuyện với ngươi? Lý Nhị Trụ ngược lại cũng có chút đầu óc, biết xuống tay từ chỗ của ngươi, hắn không sợ hãi như vậy, sau lưng cửa hắn khẳng định cũng có một thế lực đứng ủng hộ?”
Đầu óc của Thạch Vĩ Minh lúc này quả thật có chút không đủ dùng, chỉ có thể ngồi nghe Thạch Hùng phân tích.
Thạch Hùng liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng vẫn mở miệng: "Văn đại nhân cố ý đưa bánh nén khô đưa đến kinh thành, đều để thái y xem qua, xác nhận bánh nén khô này đúng là do lương thực chế thành, bên trong cũng không có bất kỳ dược vật, người bán bánh nén khô này cũng không chỉ bán cho phủ Lâm Xuân, mà ngay cả bên phía Nhân Vương cũng bán không ít, nhưng đa phần là ở trong tay của dân chúng, người đứng ở sau lưng của Lý Nhị Trụ cũng thật tâm vì dân chúng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận