Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 838 -




"Mấy ngày nay cẩn thận quan sát tình huống trong triều, không được trẫm cho phép, cho dù kẻ nào cũng không được tiến vào tẩm cung của trẫm, trẫm nhất định phải biết rõ rốt cuộc là ai giở trò sau lưng." Hoàng đế hạ thấp giọng, lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa Hoàng thượng."
Mệnh lệnh này hạ xuống, không chỉ có người đến canh cổng phủ tướng quân và phủ quận chúa, ngoài cửa phủ một vài hoàng thất quý tộc cũng có người canh giữ, nhưng nhân thủ trong tay hoàng thượng chỉ có chừng này, càng nhiều cửa phủ cần canh giữ, người lại càng phân tán.
Vệ Lương Tài vốn tưởng không dễ trao đổi với bên ngoài, lần này người ngoài cửa Vệ gia thiếu đi một ít, đúng lúc cho hắn cơ hội tránh khỏi tầm mắt của mọi người, lẻn ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, mục đích của hắn chính là Bùi gia.
Cũng may ngoài cửa Bùi gia không có người canh giữ, Vệ Lương Tài lại tương đối linh hoạt, mãi đến khi hắn lần nữa từ Bùi gia trở lại phủ tướng quân, cũng không khiến kẻ nào chú ý.
Lúc này đây, Vệ Lương Tài rốt cục xác nhận được sự tồn tại của Bùi Phong Bình, cũng cảm thấy khiếp sợ.
"Bùi lão rời kinh mấy tháng, vậy mà đến trấn Thần Linh, hơn nữa..." Vệ Lương mới muốn nói lại thôi.
So với một vài chuyện, Bùi Phong Bình đến trấn Thần Linh cũng không có gì lạ, điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là Bùi Phong Bình lại làm việc cho trấn Thần Linh. Phải biết rằng năm đó Bùi Phong Bình còn ở trong triều, nổi danh ngay thẳng, trong lòng chỉ có chuyện triều đình, một người như vậy lại phản bội, cho dù Vệ Lương Tài nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, không khỏi nghĩ đến một ít chuyện, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước bị triều đình xa lánh?”
Thời điểm Bùi Phong Bình từ quan còn chưa đến tuổi, hầu như toàn bộ người trong kinh thành đều biết nguyên nhân hắn từ quan, Vệ Lương Tài nghĩ thầm có lẽ là vì Bùi Phong Bình đã sớm sinh lòng bất mãn với triều đình, cho nên mới đến trấn Thần Linh.
"Cũng không phải như thế." Bùi Phong Bình hào phóng nói: "Ngươi từng đi qua trấn Thần Linh, hẳn là biết nơi đó không giống bình thường, Bùi mỗ cũng chỉ là kẻ phàm tục, đời này muốn bá tánh an cư, tứ hải thanh bình, trấn Thần Linh còn tốt hơn những gì lúc trước Bùi mỗ mong đợi.”
Vệ Lương Tài nhìn về phía Bùi Phong Bình, cũng chỉ nghe được một câu cuối cùng: "Trấn Thần Linh bây giờ còn tốt hơn lúc trước sao?”
Bùi Phong Bình mỉm cười: "Bùi mỗ chỉ là muốn “người già có nơi nương dựa cuối đời, người khỏe mạnh có chỗ dùng tới, trẻ em được dưỡng dục để lớn lên; hạng cô phu, quả phụ, côi cút, đơn chiếc và tàn tật đều được nuôi dưỡng”. Bùi mỗ cho rằng ngoại trừ trấn Thần Linh ra, không có thế lực nào có thể làm được những điều này, ngươi nghĩ thế nào?”
Trong mắt Vệ Lương Tài tràn đầy khiếp sợ, "Thiên Hạ Đại Đồng" qua miệng Bùi Phong Bình thế nhưng bị quy thành "chỉ là"?!
Sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng hắn cũng có chút rục rịch, nhưng trên mặt lại không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Ta đã hỏi thăm chuyện truyền tin lúc trước, quả nhiên đối phương là thương nhân."
......
Vài ngày sau, người cách vách phủ tướng quân thu dọn đồ đạc rời đi, lại đi thẳng ra khỏi kinh thành.
Với bên ngoài, họ nói trong nhà có việc quan trọng, lúc này mới bất đắc dĩ bán nhà ở trong kinh rồi rời kinh trở về quê hương. Kỳ thực không lâu sau khi bọn họ rời khỏi kinh thành đã gặp phải một đội người đã sớm chờ ở ngoài kinh, hai bên hợp thành một đội, nghênh ngang đi về phía trấn Thần Linh.
Sau khi liên lạc với Vệ Lương Tài, việc liên lạc và thu được tín nhiệm của người nhà cũng trở nên vô cùng đơn giản, sau đó chỉ cần để cho người nhà hiểu được trấn Thần Linh, tự nhiên có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện nhường nhà.
Ban đầu, bọn họ định lấy danh nghĩa Bùi Phong Bình ra mặt nói chuyện với những gia đình này.
Nhưng bởi vì bọn họ cũng không biết chủ nhân của căn nhà này là ai, nếu tùy tiện tới cửa cũng rất dễ khiến cho đối phương cảnh giác, đến lúc đó nếu người bị canh giữ phủ tướng quân biết, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến một vài sự chú ý không cần thiết.
Cho nên mới cố ý liên lạc với Vệ Lương Tài, hy vọng có thể nhận được chút trợ giúp từ hắn.
Dù sao Vệ Lương Tài là con của tướng quân, thói quen sinh hoạt từ nhỏ đến lớn khiến hắn theo bản năng sẽ nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh, đương nhiên cũng rõ ràng tình huống của hàng xóm mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận