Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 728 -




“Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là ngươi đã nghe nói từ trong miệng của ai?” Hà Nguyên Khải vốn định không làm rối rắm chuyện này, không nghĩ tới Điền Đường lại còn có thể nói ra được sự việc cụ thể, hắn cũng nhịn không được mà liền muốn miệt mài theo đuổi cho đến cùng, ngược lại hắn muốn biết lời mà Điền Đường vừa nói có thật sự là do có người nói hay không.
Nếu chỉ là tin đồn, hắn nhất định phải trào phúng một phen mới được.
Kết quả Hà Nguyên Khải vừa mới nói xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười: "Những chuyện kia của ngươi không phải mọi người đều đã biết sao, còn cần tìm người cụ thể đi ra?"
Hà Nguyên Khải nhíu mày, luôn cảm thấy thanh âm này có chút quen tai.
Không đợi hắn đoán, đối phương đã lộ mặt.
Đồng tử của Hà Nguyên Khải co lại: "Triệu Đồ?!”
"Thần sứ đại nhân trước khi đến đã cố ý hỏi về chuyện của ngươi, chúng ta cũng là thuận miệng nói, Hà đại nhân cũng không cần để ý thì mới đúng." Lại có một thanh âm từ bên ngoài truyền đến, cũng không lâu lắm, đối phương cũng đã lộ mặt.
Hà Nguyên Khải lại một lần nữa khiếp sợ: "Lâu Đồng Nghĩa? Ngươi cũng… Sao lại là hai người các ngươi?”
“Hà đại nhân, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lâu Đồng Nghĩa mỉm cười.
"Khỏe, tất nhiên khỏe." Hà Nguyên Khải trả lời có chút nghiến răng nghiến lợi, "Xem ra là ta đã quá mức hẹp hòi, lại không biết 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt', hôm nay các ngươi cùng đến đây, xem ra là đã sớm có chuẩn bị, sư gia của ta đã bị các ngươi xúi giục, rơi vào kết cục này ta cũng không còn gì để nói."
Đến đây, Hà Nguyên Khải tự hỏi hắn đã nói ra hết tất cả những lời nên nói, kế tiếp sẽ như thế nào, đã không phải là do hắn có thể quyết định được nữa.
Cũng bởi vậy, sau khi hắn nói xong liền nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không nói thêm gì nữa.
"Hà đại nhân, chúng ta đến, là có một việc muốn cùng với Hà đại nhân thương lượng, nếu Hà đại nhân gật đầu, chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi đàm phán, nếu không chúng ta đại khái có thể trực tiếp dẫn người đến khống chế." Điền Đường nói, có thể thông qua "giảng đạo lý" để thuyết phục dưới tình huống này, nàng rất ít, cũng không muốn sử dụng vũ lực.
Hà Nguyên Khải bỗng dưng mở mắt, cười nhạo nói: "Hiện giờ như vậy, chẳng lẽ ta còn không có bị khống chế hay sao?"
Điền Đường giương mắt lên nhìn hắn, "Trong khoảng thời gian này, Hà đại nhân đã ra vào huyện nha, cũng không bị khống chế, kỳ thật hôm nay ta tới, chủ yếu là có một việc muốn nói với Hà đại nhân."
Hà Nguyên Khải đang muốn mở miệng, Điền Đường tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Hà đại nhân không muốn biết lương thực mà triều đình thu được từ huyện Tân Hà bị đưa đến nơi nào hay sao?"
Hà Nguyên Khải thốt ra: “Ngươi có ý gì?”
Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng không phải kinh ngạc vì Điền Đường nói đến chuyện này, mà là mỗi khi hắn muốn ngậm miệng để không nói, người trước mắt luôn có biện pháp để cho hắn mở miệng.
Điền Đường rụt tay lại: "Chúng ta nhất định phải nói chuyện này ở cửa hay sao? Bên ngoài lạnh như vậy, không thể vào bên trong để nói chuyện sao?”
Hà Nguyên Khải sửng sốt một chút, hắn vẫn nghiêng người, để Điền Đường đi vào trong phòng.
Hắn không muốn thỏa hiệp, có thể xem xét tình huống hôm nay, toàn bộ huyện nha của huyện Tân Hà đều đã nằm trong phạm vi khống chế của đối phương, nếu hắn cự tuyệt ngoại trừ gia tăng sự gay gắt cho cuộc đối đầu của hai bên, chứ cũng không còn bất kỳ tác dụng gì cả.
Điền Đường cũng không có khách khí với Hà Nguyên Khải, thấy hắn nhường đường, liền trực tiếp đi vào trong phòng.
Theo sát phía sau là Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa.
Sau đó, là Ngô Tu Kiệt.
Lúc Hà Nguyên Khải nhìn thấy Ngô Tu Kiệt, so với lúc nhìn thấy Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa càng thêm khiếp sợ hơn, hai người liếc nhìn nhau, Ngô Tu Kiệt đã bình tĩnh đi vào trong phòng.
Ngụy Lư đứng bên cạnh của Hà Nguyên Khải, thấy những người còn lại đều đã vào phòng, do dự một lát rồi thấp giọng nói: "Đại nhân, chúng ta cũng vào đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận