Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 342 -




Vừa nghe xong những này, trong nháy mắt Điền Đường liền minh bạch nguyên nhân vì sao mà bầu không khí của huyện Khê Lâm không đúng.
Nàng cho rằng phải cần một đoạn thời gian tin tức này mới bị truyền đi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Chuyện này chỉ sợ có người ở phía sau màn xuất lực.” Điền Đường dẫn đầu suy đoán chính là người của phủ Lâm Xuân, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nếu như phủ Lâm Xuân thật sự muốn phái người lại đây tiếp nhận, trực tiếp gọi người lại đây là được rồi, dù sao thì huyện Khê Lâm cũng thuộc về sự quản lý của phủ Lâm Xuân, huyện lệnh của huyện Khê Lâm mất tích, làm trí phủ của phủ Lâm Xuân thì Văn Bình phải có trách nhiệm cũng như có nghĩa vụ phái người lại đây xử lý công vụ của huyện Khê Lâm, náo loạn như vậy, ngược lại sẽ khiến cho lòng người huyện Khê Lâm hoảng sợ.
Đại Niên nhìn Điền Đường, chờ bước quyết sách tiếp theo của nàng.
Trong khoảng thời gian này hắn đã từ lén lút giao lưu với Lỗ Anh, từ trong miệng Lỗ Anh, hắn biết được một ít tin tức kỳ quái, tuy rằng Lỗ Anh nói ba phải cái nào cũng được, nhưng hắn vẫn là đại khái đoán được ở trên người Điền Đường có lẽ có cái đồ vật đặc biệt gì đó, có thể khiến cho người chân chính trung thành với nàng trở nên cường đại.
Vốn dĩ thân phận “thần sứ” của Điền Đường đã đủ để cho nàng trở thành một sự tồn tại cường đại, nếu là nàng thật sự có thể khiến cho người trung thành với nàng trở nên cường đại hơn… Kết quả sẽ biến thành cái dạng gì, Đại Niên thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn vốn không có ý định rời khỏi trấn Thần Linh, sau khi bị Lỗ Anh ám chỉ, hắn càng thêm kiên định với ý nghĩ chết cũng muốn chết ở trấn Thần Linh, khi đối mặt với Điền Đường, tự nhiên cũng là nói gì nghe nấy.
“Nghe nói sư gia của huyện Khê Lâm là một người thông minh, ngươi nghĩ cách phái người đi hỏi thăm một chút kế hoạch của hắn, trong khoảng thời gian này, ta sẽ tạm thời đặt chân ở huyện Khê Lâm.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Sau khi Đại Niên rời đi, Điền Đường gọi người lái xe ngựa đi về nhà ở hiện tại đã thuộc về nàng.
Chỉ chốc lát sau, nàng rốt cuộc gặp được [nhà cũ nát] trong miệng hệ thống.
Điền Đường đi xuống xe ngựa, giương mắt nhìn chăm chú.
Căn nhà này…
Nhà ở chỉ có bốn bức tường trong truyền thuyết hẳn là cũng như này đúng không?
"Tiểu muội, chúng ta thực sự sẽ ở lại chỗ này mấy ngày sao?" Điền Thanh Thảo tiến tới chỗ của Điền Đường, nàng vẫn chưa từng bước bước vào trong căn nhà kia nhưng vẫn bị mùi của căn nhà kia làm cho sặc.
Làn da của Điền Thanh Thảo cũng không tốt lắm.
Các nàng cũng không phải là người chưa từng chịu khổ, thôn Điền gia lúc trước cũng giống như nơi đây, nhưng các nàng lại có thể sinh hoạt như bình thường, tình trạng của những ngôi nhà ở nơi đây nếu như đem so với thôn Điền gia, những căn phòng cũ kia tất nhiên sẽ có tình trạng kém hơn rất nhiều.
Mùi của những ngôi nhà này cũng không phải là mùi thức ăn bị thối rữa, mà là mùi mốc meo.
Có năm, sau hộ vệ đi theo bọn họ, sau khi xác nhận mục tiêu, bọn họ sẽ tự nhiên phân tán ra, tạo thành một lá chắn ở phía trước.
Điền Đường cũng đứng ở cửa một lát, cho đến khi mũi của nàng bắt đầu thích ứng với mùi ở trong phòng, nàng mới dám lấy hết dũng khí của mình mà cất bước đi vào.
Cũng may tình trạng của căn phòng so với những gì mà nàng đã tưởng tượng trước đó thì cũng thật sự tốt hơn rất nhiều, tuy rằng cả căn phòng đều trở nên tối tăm bởi vì những miếng gỗ đã bị mục nát gây ảnh hưởng, nhưng chủ nhân của căn phòng này trước đây chắc chắn là rất yêu quý nơi này, bởi vì bên ngoài vẫn còn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, người kia đã lau chùi vô cùng sạch sẽ.
Đồ đạc ở trong phòng cũng không nhiều lắm, ngoại trừ cái giường không thể di dời đi được và một cái bàn đã bị hỏng, phần lớn những đồ đạc khác đều đã được chuyển đi, có thể thấy được chủ nhà trước kia quả thực là rất nghèo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận