Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 817 -




Trấn Thần Linh.
“Năm đó ta và Vệ tướng quân mâu thuẫn, mỗi người đi một ngả, là vì Vệ tướng quân hy vọng có cơ hội cứu sống Vệ gia, nếu như ta ở lại phủ Lâm Xuân, cứu người sẽ dễ dàng hơn so với ở kinh thành.” Thạch Hùng bình tĩnh nói.
“Rời khỏi kinh thành, đi đến phủ Lâm Xuân, cũng coi như trực tiếp ngăn cản tương lai của ngươi.”
“Là ta tự nguyện,” Thạch Hùng nói, “Ta có thể đi đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào Vệ tướng quân đề bạt, có thể đi tiếp hay không, cũng không khác mấy, Vệ gia đã sớm bị kiêng kỵ, sự tồn tại của ta có thể cứu người Vệ gia, đó là sự báo đáp tốt nhất của ta đối với Vệ gia, nhưng không ngờ bây giờ ta lại là người làm liên lụy đến Vệ gia.”
“Không chừng là cứu mạng,” Lý Nhị Trụ bắt chéo chân, “Theo như ngươi nói, vị Vệ tướng quân kia cũng coi như thông minh, nhưng hắn thật sự quá ngu trung, chim khôn lựa cành mà đậu, sao hắn không hiểu được cái gì gọi là gặp biến thì ứng đối chứ?”
Từ Triết mở miệng nói: “Đây chính là nguyên nhân Vệ tướng quân được nhiều người kính ngưỡng.”
Trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, ngay cả Lý Nhị Trụ cũng yên lặng buông chân xuống.
Điền Đường nhẹ nhàng xoay cây bút trong tay.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh: “Thần sứ đại nhân, thư tín từ kinh thành gửi tới.”
"Thư của Vệ Lương Tài."
Điền Đường mở phong thư ra, đầu tiên là nhìn lạc khoản trong thư.
Thạch Hùng nháy mắt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Điền Đường.
Điền Đường cúi đầu, nhìn thoáng qua nội dung được viết trong thư, sau đó thở dài đặt thư lên bàn:"Ý của Vệ Lương Tài là trừ phi hoàng thượng ra tay với Vệ gia trước, nếu không Vệ tướng quân tuyệt đối sẽ không phản bội hoàng thất, phản bội hoàng thượng."
Thạch Hùng tựa vào lưng ghế, cả người uể oải:"Cuối cùng vẫn liên lụy đến Vệ gia."
"Đây là điểm mấu chốt của Vệ tướng quân." Điền Đường tiếp tục nói: "Vệ Lương Tài nói hắn muốn cùng tiến cùng lùi với Vệ tướng quân, nhưng lại mong ta cứu những người khác của Vệ gia."
"Ý của hắn là trừ phi Vệ gia thật sự nguy hiểm tính mạng, nếu không hắn sẽ giống như Vệ tướng quân, thề sống chết bảo vệ hoàng thất?" Lý Nhị Trụ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp thêm một chút, nhiều hơn vài phần kính nể Vệ Lương Tài .
"Phải." Điền Đường chậm rãi đẩy thư tới trước mặt Thạch Hùng: "Theo những gì chúng ta đã nói lúc trước ‘tìm đường sống trong chỗ chết ’, tử cụt khó giải quyết, mặc dù chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng quả thật Vệ gia cũng chỉ có một con đường này có thể đi, ban đầu chỉ có một mình Vệ tướng quân, hiện giờ nhiều thêm một Vệ Lương Tài."
Điền Đường sớm biết muốn Vệ gia làm phản không dễ dàng như vậy, nhưng không nghĩ tới ngay cả Vệ Lương Tài cũng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Trong thư gửi Vệ Lương Tài bọn họ viết "tìm đường sống trong chỗ chết", nếu có Vệ Lương Tài hỗ trợ, con đường này là hạ sách, nhưng nếu ngay cả Vệ Lương Tài cũng không hỗ trợ thì con đường này chính là dưới cả hạ sách, cục diện sẽ càng thêm khó khăn.
Thạch Hùng nhìn chằm chằm thư trên bàn một lúc.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, chắp tay với Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, Vệ gia. . ."
"Ngươi có biết tình hình xung quanh nơi Vệ gia ở như nào không?" Điền Đường đột nhiên hỏi.
Thạch Hùng bỗng dưng ngẩng đầu.
"Nếu có thể mua. . ." Tay Điền Đường gõ nhẹ trên bàn: "Ngươi có thể lấy danh nghĩa của ta đi mua, Vệ Lương Tài muốn đứng về phía triều đình, nhưng cũng muốn giữ lại mạng của người nhà, chỉ để hắn hỗ trợ mua một ít phòng ở có lẽ không khó."
Thạch Hùng chậm rãi trợn to mắt, trong mắt lộ vẻ mong chờ.
Những người đang ngồi ở đây cũng lập tức hiểu được ý của Điền Đường.
Lấy danh nghĩa của Điền Đường đi mua nhà tương đương với việc những nhà ở kinh thành kia sẽ thuộc sở hữu của trấn Thần Linh, một khi mua xong thì những nhà kia sẽ tự động bao phủ khu an toàn, đến lúc đó một khi Vệ gia thật sự gặp chuyện không may, trực tiếp chuyển người Vệ gia đến nhà cách vách sẽ thuận tiện hơn rất nhiều so với việc chuyển đến trấn Thần Linh? .

Bạn cần đăng nhập để bình luận