Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1185 -




Chương 1185:
Lý Nhị Trụ không nói những gì hắn đã nghe trước đó, rốt cuộc thì Bào Tử Thời là người duy nhất trực tiếp đối mặt với những lời đó, hắn ta cũng là người duy nhất bị dằn vặt, ảnh hưởng lớn nhất chính là bản thân hắn ta, nếu chính hắn ta không chủ động nhắc tới, người ngoài như hắn cũng không nhất thiết phải nhiều lời.
“Giá!!!”
Xe ngựa đem ít người trở về hơn với dự kiến, tốc độ trở về cũng nhanh hơn so với dự kiến.
Trong lúc này, Bào Chính Văn định hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng Bào Tử Thời không trực tiếp trả lời, nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn về hướng đi phía trước, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
Tức phụ lớn ngồi bên cạnh Bào Chính Văn cũng vậy, mặc dù có chút luyến tiếc khi nhắc đến vấn đề tiền bạc nhưng nàng vẫn quan tâm đến sự an toàn của gia đình mình.
Xe ngựa một đường quay về thôn trang, lúc sắp vào thôn, Lý Nhị Trụ siết chặt dây cương cho xe ngựa dừng lại, lấy ra trong lòng ngực cái còi thổi vài cái.
Không lâu sau, một vài người nhảy ra từ hai bên sườn núi trong rừng.
“Lý đại nhân.”
“Mọi người đều đã đến đông đủ, các bá tánh mọi người vào thôn thu dọn đồ đạc rồi trở về.”
“Vâng, đại nhân.”
Bào Tử Thời thò đầu ra khỏi xe ngựa, tò mò nhìn Lý Nhị Trụ: “Chúng ta không đi vào trong thôn sao?"
"Không, ở đây không an toàn, trở về càng sớm càng tốt." Lý Nhị Trụ thấp giọng nói: "Bào đại nhân cũng ở lại trong xe ngựa đi, chờ lát nữa sẽ có người đưa Bào phu nhân tới, ta đưa các vị trở về trước."
Bào Tử Thời gật đầu.
Không lâu sau, Bào phu nhân cùng Bùi Phong Bình từ trong thôn đi ra.
Lần này kế hoạch vốn là Bào gia có nhiều người đi hơn, bọn họ cũng đã chuẩn bị vài chiếc xe ngựa, hiện tại Bào gia chỉ có mấy người như vậy, chỉ cần đơn giản ngồi trong một chiếc xe ngựa là đủ. Về phần những chiếc xe ngựa còn lại, thì để lại đây cho người của vệ đội hộ tống đưa bá tánh trong thôn đến thành Thần Linh.
Khi Bào Chính Văn nhìn thấy Bùi Phong Bình, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, nếu không phải Bùi Phong Bình ngay sau đó bắt đầu nói chuyện với Bào Tử Thời, hắn ta nhất định khiếp sợ muốn nói vài câu.
Lần này vẫn là do Lý Nhị Trụ lại xe ngựa quay trở về.
Đường đi gồ ghề, tốc độ xe ngựa cũng không nhanh, trong khoảng thời gian này, Bào Chính Văn vẫn dò hỏi địa điểm đi, nhưng đều nhận được sự im lặng của Bào Tử Thời.
Bào Tử Thời không trả lời câu hỏi của Bào Chính Văn, Lý Nhị Trụ và Bùi Phong Bình cũng không cần phải nói gì thêm nữa.
Thật ra thì nếu lần này không phải Bùi Phong Bình tự mình đến, Bào Tử Thời sẽ không dễ dàng đồng ý đến thành Thần Linh như vậy, nhưng cho dù Bùi Phong Bình tự mình đến, Bào Tử Thời cũng đồng ý đến thành Thần Linh, nhưng kỳ thực trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi về thành Thần Linh.
Sự hoài nghi của hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Mà đây cũng chính là vấn đề Bào Chính Văn muốn biết.
Trên thực tế, tất cả mọi người dù có tin vào sự tồn tại của thành Thần Linh hay không thì trước khi đến thành Thần Linh, bọn họ sẽ không hoàn toàn tin lại có một địa phương tốt như thành Thần Linh, cho đến khi họ thực sự tận mắt đặt chân tới thành Thần Linh.
Vào thời điểm này, sự xuất hiện của thành Thần Linh không thể dùng "Thế ngoại đào nguyên" để hình dung, bởi so với "Thế ngoại đào nguyên" thì nơi này còn tốt hơn rất nhiều, mặc dù là họ cũng ôm hy vọng chủ động đi tới nơi này nhưng không phải trăm phần trăm tin tưởng một địa phương tốt như vậy lại có thật.
Bào Tử Thời cũng vậy, tuy rằng hắn từng là Hình Bộ thị lang, hiện tại hắn cũng không khác gì so với bá tánh bình thường, đối với hắn mà nói, quyết định đi thành Thần Linh quả thực là một ván cược lớn, lựa chọn này của hắn cũng là do bất đắc dĩ, kỳ thật cũng giống với lựa chọn của những người khác.
Trong một lần nghỉ giữa đường, Bùi Phong Bình đã chủ động đi đến bên Lý Nhị Trụ.
"Hai ngày nay, ngươi trầm mặc hơn nhiều so với trước, lấy tính cách của ngươi mà nói thì cũng không giống với người vì có người lạ mới không nói chuyện." Bùi Phong Bình tĩnh tĩnh mà nhìn Lý Nhị Trụ, trong ánh mắt ôn hòa của hắn tựa hồ tiếp thêm dũng khí cho Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ há miệng thở dốc, hồi lâu lúc sau ra tiếng: “Lão sư, cuộc sống của Bào đại nhân hình như không tốt giống như chúng ta tưởng tượng.”
Bùi Phượng Bình tìm một tảng đá ngồi xuống, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lão sư." Lý Nhị Trụ hạ thấp giọng, "Lúc trước khi ta đi trấn trên, chính tai nghe được... Những lời nói này quả thực không lọt vào tai, Bào đại nhân rõ ràng là một vị quan tốt, tại sao lại bị đối xử như thế này khi về già?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận