Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 164 -




Dù sao hiện tại chỉ có một mình Du Ninh, nhưng trong tương lai nếu như thôn Điền gia phát triển liền sẽ tiếp tục mở rộng, nếu chỉ dựa vào một mình Du Ninh căn bản sẽ không có bất cứ cách nào chống đỡ toàn bộ hệ thống giáo dục, còn không bằng để cho các học sinh học được phương pháp dạy học, cũng đặt nền móng cho giáo dục tổng thể cho thôn Điền gia sau này.
Không thể không nói, từ khi Du Ninh bắt đầu dạy học, nền tảng giáo dục của toàn bộ thôn Điền gia cũng đã tăng lên đáng kể, trong kỳ thi vừa qua, người thi đậu lớp mầm so với lúc trước đã tăng hơn không ít, người thi đậu lớp chồi cũng đã có thêm mười mấy người.
Trước khi kỳ thi tuyển chọn bắt đầu, nhà trẻ của thôn Điền gia có tổng cộng 29 học sinh lớp chồi, 118 học sinh lớp mầm.
Nhìn thấy học sinh trong các lớp dần được lấp đầy, Điền Đường đã quyết định xây thêm một học đường mới.
Hai học đường mới có 10 phòng học, để trống 1 phòng để làm phòng học lớp lá trong tương lai, 2 phòng làm phòng học lớp chồi, 7 phòng còn lại đều là phòng học lớp mầm.
Thôn dân của thôn Điền gia càng ngày càng nhiều, số lượng học đường khẳng định cũng không đủ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ba học đường cũng có thể dùng để chứa những học sinh sau này, chuyện sau đó có thể chờ số lượng thôn dân của thôn Điền gia tăng thêm rồi mới có thể tính toán.
Đợi đến ngày thi, bao gồm cả những phòng học lớn, phòng học nhỏ, tất cả phòng học đều đã chật kín người.
Hơn 300 thôn dân của thôn Điền gia, có tổng cộng 100 người báo danh khảo thí, số còn lại hoặc là giống như Bạch gia không cần thi, hoặc là cảm thấy năng lực của mình vẫn còn chưa đủ, không dám thi, nhưng cho dù là như vậy, hơn 100 người tham gia, chỉ với số lượng này vẫn có thể khiến cho không ít người khiếp sợ không thôi.
Kỳ thi kéo dài tổng cộng 2 tiếng, 1 tiếng thi ngữ văn, 1 tiếng còn lại thì dùng để thi toán.
Bài thi này vốn dĩ là do Điền Đường và Du Ninh chấm điểm, nhưng bởi vì hai người thật sự quá bận rộn, Điền Đường liền phải nhờ đến sự giúp đỡ của phụ tử Bạch gia tới để giúp chấm thi.
Cuối cùng thành tích cũng đã ra lò, Điền Kim Hoa lấy được số điểm cao và đứng thứ nhất, thành công lấy được chức quản sự của xưởng dệt.
Người thứ hai là Điền Hồng Thảo.
Người thứ ba là Lý Nhị Trụ.
Ngoại trừ ba người họ, trong 10 người đầu tiên ngoại trừ một học sinh ra, còn lại đều là học sinh lớp chồi, chỉ có một học sinh lớp mầm duy nhất là Chu Phong Mộc, xếp hạng thứ bảy.
Sau khi xác nhận xếp hạng, Điền Đường liền trực tiếp công bố tiền lương của quản sự trước mặt tất cả thôn dân, sau khi Điền Kim Hoa đảm nhiệm quản sự, tiền lương mỗi ngày là 30 đồng, nói cách khác một tháng có thể kiếm được 900 đồng tiền lương.
Trọng điểm là quản sự cũng không cần làm việc thể lực, ở trong mắt các thôn dân, mỗi ngày Điền Kim Hoa chỉ cần đi kiểm tra một chút là có thể lấy được 900 đồng tiền lương.
Tiền lương như vậy, nếu không chi tiêu quá nhiều, chỉ cần tích góp ba tháng, là có thể gom đủ tiền mua một căn nhà gỗ, mua nhà gỗ, hoàn toàn trở thành sở hữu.
Điền Kim Hoa lấy được một tấm bảng nhỏ có ghi "Quản sự", mặt trên còn có xâu cả dây thừng, có thể treo ở trước ngực.
Công việc của nàng là thống kê số lượng bông vải dùng để dệt vải và sản xuất vải vóc mỗi ngày, cùng với giám sát những công nhân khác làm việc trong xưởng dệt, nếu trong những công nhân đó có ai làm việc không đủ cẩn thận, nàng có quyền báo cáo với Điền Đường, thậm chí có thể trực tiếp đuổi việc.
“Thần sứ đại nhân, đuổi việc là có ý gì?”
Điền Đường nhìn người hỏi cùng với những thôn dân còn lại đang chăm chú nhìn nàng: "Từ hôm nay trở đi, tất cả công xưởng của thôn Điền gia nếu tuyển người, đều sẽ tiến hành thi cử, nhưng thi đậu vào cũng không có nghĩa là có thể không lo lắng, một khi ngươi ở trong công xưởng làm việc không nghiêm túc, hoặc là gây ra những chuyện bất lợi cho công xưởng, xác nhận những chuyện đó là thật, sẽ ngay lập tức bị đuổi việc, sau khi đuổi việc, công việc này sẽ không thuộc về ngươi nữa, ta sẽ tuyển người khác vào làm thay."

Bạn cần đăng nhập để bình luận