Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1465 - Phiên ngoại 1:




"Vào học."
"Đứng dậy!"
"Chào các em."
"Chào cô ạ ~~~"
...
Lịch Hoa Hạ, năm 567, trong một giảng đường bình thường không có gì lạ, một giáo viên trẻ tuổi cầm theo một chồng bài thi vào.
"Bài thi lần này có vài bạn làm sai hơi nhiều, hơn nữa còn có một ít bài ngay cả những đề mục cơ bản cũng làm sai, cụ thể là ai thì cô sẽ không nói nữa, hy vọng các em sau khi nhận lại bài thi của mình thì tự mình xem lại mấy lần, cũng đọc lại sách nhiều thêm đi, phân phát bài thi xuống dưới, cô đọc đến tên ai nào thì bạn đó tự mình đi lên lấy bài thi..."
Theo đó mỗi một cái tên được đọc lên, giáo viên trẻ tuổi phân phát bài thi tới tay các học sinh trong lớp.
Các bạn học nhận lại bài thi bắt đầu nhìn xung quanh thảo luận với người bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, trong đám học sinh truyền ra một tiếng thán phục: "Oa, sao mà ngay cả đáp án câu này cậu cũng làm sai? Con gái của Thần sứ mang họ gì, sao lại viết là họ Điền vậy hả?"
"Hả?" Cậu bạn bị chỉ ra điểm sai cúi đầu nhìn bài thi trong tay mình, "Không phải Thần sứ họ Điền sao? Con gái của bà ấy không họ Điền thì họ gì?"
Giáo viên đứng trên bục giảng nghe thấy một trận huyên náo này thì không khỏi lắc đầu: "Những bạn học khác nói cho bạn Lâm Húc biết con gái của Thần sứ mang họ gì?"
Giáo viên vừa dứt lời, các bạn học liền mở miệng đồng thanh trả lời: "Du!"
Lâm Húc trả lời sai đề mục lúc này khuôn mặt đầy mơ hồ.
"Bạn Lâm Húc, những đề mục khác em trả lời sai cũng không có vấn đề gì, nhưng đề mục này là vốn câu cho điểm", Giáo viên gõ lên mặt bàn, ánh mắt nhìn lướt qua cả lớp một lượt, chọn ra một người trong đám học trò đang nhao nhao muốn phát biểu, "Bạn Trương Hi, em đứng lên nói một chút cho Lâm Húc biết con gái của Thần sứ họ gì?"
Trương Hi tràn đầy tự tin đứng dậy, cười nói: "Con gái của Thần sứ tên là Du Thanh Ba, từng theo học Bùi Phong Bình, là một nhà tư tưởng, chính trị gia, giáo dục gia nổi tiếng trong sử sách nước ta."
Thầy giáo khoát tay, tỏ ý cho phép Trương Hi ngồi xuống: "Trương Hi nói đúng, bạn Lâm Húc, ngay cả Du Thanh Ba em cũng không nhận ra sao."
Nói tới đây, cô giáo bắt đầu viết chữ lên bảng đen: "Mọi người đã biết, bạn đời của Thần sứ họ Dung, nhưng không đồng nghĩa với Du Thanh Ba cũng nhất định phải theo họ cha, mà nói đến họ "Du", trong này liên quan đến bốn người theo thứ tự là Du Ninh, Du Ý, Du Giang, Du Quân."
Giáo viên viết lần lượt bốn cái tên lên bảng.
Những học sinh sau lưng nghiêm túc nhìn lên bảng.
Sau khi viết xong, cô quay người lại, hai tay chống lên mặt bàn: "Căn cứ vào những ghi chép trong sử sách, những người tôi viết ra kia lần lượt đóng vai trò quan trọng trong nhành giáo dục, y tế, chế tạo và quân sự, mặc dù từ sau Hoa Hạ thành lập mười mấy năm, bốn người họ rất ít xuất hiện bên ngoài nhưng trên chính sử ghi chép lại rằng xuất thân của bọn họ đều không rõ."
"Thưa cô, em biết, có phải bọn họ là người thần nữ đưa tới hay không?" Một học sinh trong lớp giơ tay lên nói lớn.
"Dựa theo miêu tả trong chính sử thì là như vậy", cô gật đầu, "Nhưng bây giờ nghiên cứu khoa học phát hiện 'thần nữ' rốt cuộc có tồn tại hay không còn chưa chắc, căn cứ vào phát hiện của các nhà nghiên cứu sử học, có một ít dã sử viết rằng bốn người họ thật ra do thần sứ bồi dưỡng, nói cách khác, họ của bốn người là do thần sứ ban cho, từ điểm này có thể suy đoán họ Du của Du Thanh Ba thật ra là nhất mạch tương truyền với bọn họ."
"Thưa cô, 'thần nữ' thật sự không tồn tại sao?"
"Không nhất định, nhưng mọi người có thể xem những bức vẽ này", cô giáo mở ra một màn hình ở bên cạnh, "Đây là lâu đài trên không của thần sứ, cho đến bây giờ lâu đài trên không này vẫn trong trạng thái khép kín, không có bất kỳ người nào có thể đi vào, đây cũng là một điểm quan trọng công nhận sự tồn tại của 'thần nữ', nhưng trước đây không lâu, có một nhà khoa học phát hiện ở phía dưới lâu đài trên không thật ra có tồn tại một chế độ 'mô phỏng', chỉ tiếc là cho tới hiện tại, nhà khoa học đó vẫn chưa có biện pháp hoàn toàn phá giải được nó."
Dường như ngay khi lời cô giáo vừa dứt, dưới lớp học truyền lên những tiếng thán phục: "Oa ~~~"
"Còn có thị trường giao dịch sơ khai", cô mở sang hình ảnh kế tiếp, "Thời điểm năm thứ 30 lịch Hoa Hạ, sảnh giao dịch chính thức tuyên bố đóng lại, từ đó về sau những sảnh giao dịch như thế này chưa từng mở ra lần nào nữa, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mô hình mua bán kiểu mẫu của thị trường giao dịch này trong các ghi chép lịch sử, theo lịch sử ghi chép phương pháp giao thương của chúng ta hiện nay chính là được kế thừa từ mô hình đó, thậm chí hình thức lưu trữ hàng hóa khi đó còn tân tiến hơn hiện giờ, cách đây không lâu các nhà khoa học đã dùng máy quét chuyên nghiệp tiến hành xem xét sảnh giao dịch, phát hiện bên trong có tồn tại dấu vết không gian gấp, mà trình độ công nghệ này, đến nay những gì giới khoa học biết mới chỉ là bề nổi bên ngoài mà thôi."
Nói tới đây, đám học sinh rơi vào suy tư, ngay cả cậu học sinh trả lời sai Lâm Húc cũng phải mở to, thẳng lưng lắng nghe.
Thấy các học sinh có vẻ rất hứng thú, cô quyết định tranh thủ thời cơ tiếp tục nói những kiến thức bên ngoài chương trình giáo án, hy vọng khơi gợi hứng thú học tập của bọn họ, để bọn họ sau này sẽ càng chủ động hơn trong hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Tiết học đi được một nửa thì bên ngoài có một người gõ cửa, có một thầy giáo khác đẩy cửa đi vào: "Cô Ứng, đến phiên lớp của cô đi tham quan rồi, thời gian buổi chiều đều giao lại hết cho cô Ứng nhé."
Cô Ứng cười cười gật đầu, quay đầu nhìn những học sinh đang tỏ vẻ mất hứng vì bị cắt đứt đề tài: "Được rồi, đừng buồn, tôi dẫn các em đi viện bảo tàng thăm thú một chút, chỉ có đi viện bảo tàng xem thực tế mới có thể biết được quá khứ Hoa Hạ trông như thế nào."
Đám học sinh sửng sốt, lập tức hoan hô lên, mỗi người đều đứng bật dậy khỏi ghế mà nhảy nhót.
Nhớ mang theo giấy bút, khi quay về sẽ phải viết một cảm nghĩ." Cô Ứng như dội cho đám học sinh một chậu nước lạnh.
Quả nhiên nghe thấy lời này xong, tâm tình kích động của đám học sinh giảm xuống không ít.
Nhưng đến khi ra khỏi phòng học, nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở bên ngoài, bọn họ lại lần nữa cảm thấy hưng phấn.
"Cô ơi, cái xe này giống như đúc ở trong sách!"
"Cô Ứng, đây có phải là thứ được nhắc đến trong sách, là chiếc xe buýt đầu tiên của Hoa Hạ?"
"Cô ơi..."
Cô Ứng cười cười: "Đúng, đây là chiếc xe được chế tạo dựa trên nguyên mẫu chiếc xe đó, chiếc xe buýt trong sách chân chính hiện giờ đang được lưu giữ tại Viện bảo tàng Quốc gia, mà nơi chúng ta sắp tới cũng chính là Viện bảo tàng Quốc gia."
"Oa, quá tuyệt!!!"
Mới nghe xong câu chuyện nhỏ đó, đám học sinh vốn đã rất kích động, bây giờ lại nghe nói có thể đi xem xe thật lại càng hứng thú hơn, hoàn toàn ném chuyện phải viết cảm nghĩ ra sau đầu.
Cô Ứng cũng không nhắc lại nữa, dù sao những gì nên nói đều đã nói, nếu giờ đám học sinh đang vui vẻ như vậy, cứ để cho bọn chúng được vui vẻ thoải mái cũng tốt.
Chiếc xe buýt chạy bằng năng lượng mặt trời đầu tiên ở Hoa Hạ đã dần dần được thay thế bởi những phương tiện giao thông công cộng khác hiện nay sau đó không còn được sử dụng nữa, bây giờ được chuyển thẳng tới viện bảo tàng, viện bảo tàng lại cho chế tạo bản sao của chiếc xe này để chuyên dùng vào việc đón đưa du khách đến tham quan, khiến cho không ít khách tham quan cảm nhận được cảm giác lạc vào kỳ cảnh khi tới đây."
Sau khi tới viện bảo tàng, vẫn là cô Ứng đích thân dẫn đoàn học sinh vào tham quan.
"Đây là khôi giáp của Điền Cúc Hoa, chị gái của Thần sứ để lại, bà ấy là nữ tướng đầu tiên mở ra thời đại mới trong lịch sử, từ sau bà ấy, nước ta liên tục xuất hiện rất nhiều vị nữ tướng ưu tú."
"Điền Đào Hoa là người có vai trò khởi xướng lý tưởng nữ quyền, địa vị phái nữ ở nước ta có được cao như hiện nay là nhờ vào những việc làm ý nghĩa của bà ấy.
"Điền Nhị Nữ (Điền Bạch Vân) cả đời nghiên cứu cây trồng, nâng cao năng suất cây trồng, sau đó cũng đã nghiên cứu ra rất nhiều hạt giống cây trồng cao sản, thành tựu nổi bật chính là nhờ nghiên cứu ra những giống cây này mà thần điền dần dần bị thay thế, cho nến năm 36 lịch Hoa Hạ, thần điền đã hoàn toàn thối lui ra khỏi vũ đài lịch sử."
"Đây là vật Lý Nhị Trụ lưu lại, sử sách ghi chép ban đầu ông chỉ là một tên lưu manh, sau dựa vào sự cố gắng của bản thân mà lên tới chức tướng quân, cũng là một nhân vật truyền kỳ."
"Bùi Phong Bình hưởng thọ 98, là Lại Bộ thượng thư của hoàng thất Tần gia, sau khi đến Hoa Hạ thì một lòng dồn sức chăm lo cho giáo dục, chính trị, những học trò của ông ngoài Du Thanh Ba ra còn có Lý Nhị Trụ, Từ Triết và nhiều người khác, ngay cả thần sứ cũng phải tôn xưng ông một tiếng 'Bùi lão', sử sách viết, thần sứ không chỉ một lần công khai thừa nhận những đóng góp của Bùi lão, ông ấy là một đại Nho chân chính."
...
Đoàn học sinh đi theo sau lưng giáo viên, ban đầu vẫn còn ríu ra ríu rít, nhưng nghe giáo viên thuyết minh một hồi, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc lên hẳn, cũng không ít bạn học dán mắt vào tủ kính để quan sát thật rõ đồ vật lưu giữ bên trong.
"Họ thật là lợi hại, sau này tôi cũng muốn trở nên lợi hại như vậy."
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
...
"Còn có bức họa này", Cô Ứng đi tới đứng bên cạnh một bức tranh cách đó không xa, "Cô gái được vẽ trong bức tranh này chính là thần sứ."
Nhóm học sinh nghe nói như vậy thì lập tức chen tới, rối rít ngắm nhìn bức họa.
"Thần sứ thật là xinh đẹp."
"Thần sứ cười trông thật là ôn nhu, trông giống như cô giáo vậy."
"Cô ơi, bức họa này do ai vẽ?"
Cô Ứng cười một chút, chỉ vào phần ký tên dưới bức họa: "Các em nhìn xem chỗ này, trên đó viết một chữ "Dật", mà bạn đời của thần sứ tên là 'Dung Dật', ban đầu bức họa này được treo trong thư phòng người bạn đời đó, sau khi ông ấy qua đời, bức họa này luôn ở trong tay thần sứ, sau đó thì do Du Thanh Ba lưu giữ, sau này do Viện trưởng Viện bảo tàng ngỏ lời, nên đã được Du Thanh Ba trao lại bức tranh này cho bảo tàng, hôm nay các em rất may mắn đấy mới có thể thấy được bức tranh này, phần lớn thời gian, bức họa này đều được bảo quản kỹ lưỡng ở trong rương, hàng năm chỉ triển lãm trong vòng 15 ngày mà thôi."
"Lúc trước em từng được thấy qua hình dáng thần sứ trong sách, mặc dù hình vẽ trong sách cũng rất đẹp, nhưng bức họa này vẽ thần sứ còn càng đẹp hơn nhiều."
"Cô ơi, nghe nói bạn đời của thần sứ là người hoàng thất Tần gia, có thật không?"
"Trong dã sử có viết vậy", Cô Ứng cười, "Nhưng chính sử chỉ viết thần sứ và ông ấy đồng chí đồng đạo, tâm đầu ý hợp nên mới đến với nhau, nhưng trong ghi chép của Du Thanh Ba có viết, nói cha mẹ bà cả đời hòa thuận chưa bao giờ cãi vã, cho dù có gặp phải bất đồng quan điểm trong việc gì đều sẽ thương lượng bàn bạc, cho nên cũng có người nói bọn họ chẳng qua là miễn cưỡng tiến tới hôn nhân, phía sau chỉ là cử án tề mi thôi."
"Nhưng… bức họa này vẽ Thần sứ thật là xuất thần, nếu chỉ miễn cưỡng ở bên nhau thì sao có thể vẽ ra được một bức tranh xinh đẹp tinh tế như vậy?"
"Đúng đấy đúng đấy, phải bên nhau hạnh phúc cỡ nào mới có thể vẽ đẹp như vậy chứ."
Cô Ứng mỉm cười nhìn về phía các học sinh: "Cô cũng nghĩ vậy, hơn nữa không phải cô cũng vừa nói, bức họa này luôn được treo trong thư phòng của Dung Dật nha."
"Oa ~~~ !!!" Đám học sinh rốt rít bưng mặt, trong ánh mắt lấp lánh.
Cô Ứng lại tiếp tục dẫn học sinh đi xuống, đi tới một phòng triển lãm lớn nhất trong viện bảo tàng.
"Trong này, là thành tựu cả đời của thần sứ."
Đám học sinh trầm trồ ná thở, mở thật to mắt ngắm nhìn những đồ trưng bày trong phòng triển lãm.
"Giáo dục, công nghiệp, nông nghiệp, xây dựng... Thần sứ Điền Đường, hưởng thọ 105 tuổi vào năm 50 lịch Hoa Hạ, lui về hậu đài, cũng như vậy, Hoa Hạ hoàn toàn chuyển hướng đi lên một quốc gia xã hội chủ nghĩa, sự phát triển sau này của Hoa Hạ đều là dựa trên nền tảng kiến thiết của Thần sứ làm bệ phóng phát triển."
"Mà căn cứ vào những phát hiện khoa học hiện hữu, lời giải thích chủ lưu đó chính là cho tới nay thật ra 'thần nữ' cũng không tồn tại."
"Thần nữ chính là bản thân thần sứ."
"Những gì Hoa Hạ truyền thừa chính là ý chí của thần sứ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận