Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 420 -




“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
Xe ngựa dừng lại ở cạnh khách điếm, có người dẫn đầu xuống xe ngựa đưa tay ra đỡ.
Màn xe được kéo ra, một tấm lụa mỏng phiêu dật xuất hiện đầu tiên.
“Quần áo thật xinh đẹp.”
“Quần áo đẹp như vậy không biết là tiểu thư nhà nào đây?”
“Chắc chắn là tiểu thư gia đình nhà giàu có, quần áo như vậy ít nhất cũng có giá mấy trăm lượng.”
Khi đám người nói chuyện, người trên xe ngựa cũng lộ ra tướng mạo, là một khuôn mặt nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
“Nơi này chính là huyện Dương Nam sao?”
Người trên xe ngựa là Điền Đường, đồ nàng mặc trên người chính là quần áo lúc trước được khen thưởng khi nhân vật thăng cấp, còn phải có một bộ quần áo như vậy bên ngoài, nếu không để nàng tự tìm ra một bộ quần áo cổ trang vừa đẹp vừa quý thật sự là không dễ dàng.
Ứng Liên duỗi tay ra, đỡ Điền Đường từ trên xe ngựa xuống: “Đúng, tiểu thư, chúng ta đã đến huyện Dương Nam.”
Điền Đường nhìn quanh bốn phía, nhíu mày lại: “Thật tàn.”
“Tiểu thư nói đúng, địa phương như huyện Dương Nam này tất nhiên kém hơn chỗ chúng ta, có điều chúng ta chỉ ở tạm tại chỗ này, xin tiểu thư tạm chấp nhận một đoạn thời gian.” Ứng Liên thấp giọng nói, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa hay có thể để cho người chung quanh nghe thấy được.
Thanh âm nghị luận chung quanh từ khi Điền Đường xuống xe ngựa liền biết mất không thấy gì nữa, Ứng Liên nói như vậy, ánh mắt mọi người đều tò mò dừng ở trên người Điền Đường.
Điền Đường nâng tay áo che khuất nửa bên mặt, trong giọng nói không giấu giếm có chút ghét bỏ: “Vừa dơ vừa tàn, khách điếm này có thể cho người ở sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ đi gọi người dọn dẹp lại trước một phen, chờ dọn dẹp xong rồi vào ở có được không?” Ứng Liên cười nhẹ nói, người ngoài nhìn vào thì cảm thấy là đang lấy lòng, kỳ thật nàng đang cảm thấy thú vị, không nghĩ rằng Điền Đường diễn vai tiểu thư nhà giàu thích bắt bẻ cũng ra dáng như vậy.
“Không cần.” Biểu tình của Điền Đường càng thêm ghét bỏ, quay đầu gọi người: “Lý Nhị Trụ.”
“Có có có, có thuộc hạ.” Lý Nhị Trụ từ sau đám người chen tới, cười nói chuyện với Điền Đường: “Tiểu thư có chuyện gì, cứ việc phân phó, cứ việc giao cho thuộc hạ đi làm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phụ lòng tiểu thư phó thác.”
Điền Đường liếc mắt nhìn hắn, quay đầu chỉ vào khách điếm trước mặt: “Mua khách điếm này đi, ngoại trừ chúng ta ra không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
“Được!” Lý Nhị Trụ lập tức đáp, trên mặt tràn đầy kích động, bước nhanh vào khách điếm.
Từ Triết im lặng đi theo phía sau Lý Nhị Trụ, cùng vào khách điếm.
Người vây xem lại lần nữa kinh sợ, thật sự không nhịn được bắt đầu thấp giọng bắt đầu bàn tán: “Khẩu khí của vị tiểu thư này không nhỏ, có điều khách điếm này cũng không dễ mua như vậy đâu.”
“Đúng vậy, nghe nói chủ của khách điếm này có quan hệ thân thích với huyện lệnh huyện Dương Nam của chúng ta, tại huyện thành quán còn có thể diễu võ dương oai, sao có thể dễ dàng bán khách điếm đi được?”
“Còn không phải sao, cũng không biết đây là tiểu thư nhà ai?”
“Nhà ai thì chúng ta cũng không quen biết.”
“Cũng đúng.”
Lúc mọi người ở đây đều nghị luận không biết Lý Nhị Trụ và Từ Triết sẽ bị dùng phương thức nào bị đuổi ra khỏi khách điếm thì hai người lại đi ra cùng ông chủ của khách điếm.
“Tiểu thư.” Lý Nhị Trụ đi đến chắp tay trước mặt Điền Đường: “Chúng ta cùng ông chủ khách điếm sẽ cùng đi đến huyện nha đăng ký đổi khế ước nhà đất, ngài đi vào nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi một chút sẽ trở lại.”
Điền Đường bình tĩnh gật đầu.
Ứng Liên phát hiện ông chủ cứ luôn cười tủm tỉm, Lý Nhị Trụ cùng Điền Đường sau khi nói chuyện với nhau xong, đám người Lý Nhị Trụ liền hướng về huyện nha rời đi.
Nếu là ngày bình thường đăng khi đổi khế ước nhà đất là một chuyện yêu cầu nhất định phải xếp hàng, nhưng ông chủ khách điếm cùng huyện lệnh huyện Dương Nam thật sự có quan hệ thân thích, ngay cả xếp hàng cũng không cần, chỉ đi dạo quanh huyện nha một vòng thì khế ước nhà đất viết tên “Điền Đường” đã đến trong tay Lý Nhị Trụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận