Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1459 -




"Ta còn tưởng ngươi khua chiêng đánh trống chuyện gì, hóa ra là như vậy? Phí lời! Sao không trở lại làm việc đi."
"Đúng rồi đúng rồi, người như ngươi ở đây, tại sao không có ai tới "chăm sóc" vậy?"
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nói cách đó không xa truyền đến.
"Tới rồi, ta kêu cảnh sát, chính là hắn, người này tới đây yêu ngôn hoặc chúng, rõ ràng là không có ý tốt, bắt hắn lại."
“Bắt lại, bắt lại!” Đám người rống to vang lên bốn phía.
Giữa tiếng hô hoán ầm ĩ, cảnh sát trực tiếp hạ gục người nói to trước đó rồi đưa hắn đi trước sự chứng kiến ​​​​của bá tánh xung quanh.
Đám người còn đang ồn ào, trong đám người có vài thanh âm nhỏ vang lên, loáng thoáng, chỉ có thể nghe được đại khái.
"Xem ra khu an toàn biến mất cũng không đến nỗi khủng khiếp?"
"Khu an toàn biến mất, thành Thần Linh vẫn còn cục cảnh sát, hình như không giống như quan phủ trước kia lắm?"
"Xem ra chúng ta thật sự có thể có cuộc sống tốt như trước?"
...
Hàng loạt câu nghi vấn nhìn qua có vẻ do dự, nhưng thực ra nhiều hơn chính là lòng của họ đang dần dần vững vàng hơn.
Điền Đường quay đầu nhìn Du Ý, trong mắt mang theo ý cười: "Cám ơn bá tánh ta đi xem một màn này, ta rất vui."
Du Ý cũng mỉm cười: "Vậy đồ ăn vặt của ta bữa nay là ngươi bao?"
Điền Đường cười nói: "Không thành vấn đề."

"Tiếp theo phải làm sao đây?"
Vẫn là trong viện đó, vẫn là chủ đề tương tự nhưng người tới so với trước kia đã ít đi rất nhiều.
Từng năm từng năm trôi qua, đã từng là người trong hoàng thất mà nay thế lực Tần gia mỗi lúc một suy yếu, của cải trong tay cạn kiệt, người tín nhiệm nối đuôi nhau rời bỏ, thậm chí người nhà họ Tần cũng không chịu được sự chờ đợi từ năm này qua năm khác.
Đang tằn tiện mà xa hoa thì dễ, đang xa hoa mà ra tằn tiện thì khó vô cùng.
Người Tần gia từng là người trong hoàng thất, hưởng thụ thân phận hoàng gia vinh hoa phú quý, hưởng thụ cuộc sống phiên vân phúc vũ*, đột nhiên thân phận biến ảo, tự nhiên trong lòng bọn họ không có cách nào chấp nhận nổi.
*Nguyên văn là “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨) tức nghiêng tay làm mây, úp tay làm mưa. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” (Bần giao hành) của 杜甫 (Đỗ Phủ).
Nhưng thế lực hùng mạnh của thành Thần Linh bày ra trước mắt như vậy, cho dù trong lòng bọn họ có không chấp nhận được thì cũng không thể không thừa nhận một điều là bọn họ không có cách nào đối đầu được với thành Thần Linh, một khi đối đầu sẽ chỉ có một kết cục duy nhất chờ đợi bọn họ.
"Khu an toàn biến mất, thành Thần Linh không có khu an toàn bảo vệ, chẳng phải chúng ta luôn chờ đợi ngày này hay sao?"
"Chúng ta đợi được đến ngày này rồi, sau đó thì sao? Chỉ dựa vào mấy người chúng ta là có thể đụng chạm gì được vào đội quân thành Thần Linh? Chưa nói tới cái khác, riêng mấy cục cảnh sát kia, các ngươi ra ngoài gây chuyện có chạy thoát được cục cảnh sát không?"
"Người của cục cảnh sát cũng chính là người đi ra từ quân đội, ai mà đánh được với bọn họ?"
"Vậy chúng ta cứ cam chịu như vậy sao? Buông bỏ địa vị thân phận vốn dĩ thuộc về chúng ta? Buông bỏ tất cả mọi thứ?"
...
Đi kèm với một tiếng gào to, không khí trong phòng nháy mắt chìm vào lặng ngắt.
Dù có nhiều lời hơn nữa, để mà đưa ra được quyết định không hề đơn giản như vậy, cuối cùng bọn họ vẫn thực sự không có cách nào buông bỏ được mọi thứ.
Qua một hồi lâu, đột nhiên có người mở miệng: "Nghe nói Tần Dung Dật quay lại rồi?"
"Lời này là thật?" Trong mắt mỗi người đều lóe lên một tia kích động.
"Nhưng mà..." Người nói chuyện lúc nãy dừng lại một chút, lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người, "Có người nói đã tận mắt nhìn thấy hắn đi ra từ tòa nhà công vụ."
Đi ra từ tòa nhà công vụ có ý nghĩa gì, tất cả mọi người ngồi ở đây đều biết rõ.
"Tên khốn kiếp này!"
"Kể cả hắn không đi ra từ tòa nhà công vụ thì chúng ta có thể làm được gì chứ? Kể cả là lúc trước, không có thành Thần Linh, để đối đầu với hắn, chúng ta cũng đã phải liều mạng hết sức rồi, huống chi ngay từ đầu, kẻ tự tay giao ra thế lực phương Nam chính là hắn."
"Không được, ta vẫn không cam tâm, dựa vào cái gì thiên hạ này đổi chủ cơ chứ? Ta sẽ nghĩ cách liên lạc với bộ hạ cũ, ta không tin không có khu an toàn, thành Thần Linh còn có thể ra vẻ được kiểu gì, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đoạt lại thiên hạ này."
"Đúng, thiên hạ này vốn là của người Tần gia chúng ta, dựa vào đâu lại phải chắp tay nhường lại cho bọn chúng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận