Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 759 -




Tuy nhiên, Điền Đường có thể dự đoán những gì họ làm nhất định sẽ thu hút sự chú ý của quận chúa Minh Tâm.
Quả nhiên, sáng sớm hôm đó Lâm Thành Phúc đã mang đến tin tức: “Thần sứ đại nhân, đêm qua nửa đêm giờ tý quận chúa Minh Tâm lẻn vào mỏ quặng, hiện tại đang quan sát từ xa.”
“Bên cạnh nàng có bao nhiêu người?" Điền Đường hỏi.
Lâm Thành Phúc không do dự, rất nhanh trả lời: "Ước chừng năm sáu mươi người, còn lại phần lớn đều canh giữ trong mỏ, nếu không có gì bất ngờ, chỉ sợ sẽ không xuất hiện.”
“Nếu như chúng ta bắt được quận chúa Minh Tâm, có cách giải quyết những tên lính canh ở mỏ kia sao?” Điền Đường hỏi, nàng vẫn hy vọng có thể giảm thiểu thương vong, giải quyết vấn đề mỏ.
Lâm Thành Phúc hiểu rõ ý nghĩ của Điền Đường, nghĩ nói: “Nếu như kết quả điều tra của chúng ta không sai, quận chúa Minh Tâm quả thật là chủ nhân phía sau mỏ, chỉ cần có thể bắt giữ quận chúa Minh Tâm, có lẽ có thể làm giảm độ khó khống chế của mỏ.”
“Nói cách khác, nếu như điều tra của chúng ta sai lầm, quận chúa Minh Tâm không phải là chủ nhân của mỏ, nếu bắt được nàng ấy thì sẽ bứt dây động rừng?” Điền Đường cũng hiểu ý của Lâm Thành Phúc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lâm Thành Phúc gật đầu, coi như hắn tán thành suy nghĩ này.
Điền Đường khẽ nhíu mày.
Nếu như nàng có đủ thời gian, nàng có thể đun nước ấm nấu ếch, thông qua việc xây đường và đào bới, từng chút biến xung quanh mỏ thành khu an toàn, như vậy, chỉ cần người của bọn họ ở trong khu an toàn, liền có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Nhưng nàng không có nhiều thời gian.
Mức độ khó khăn của nhiệm vụ mỏ là [khó khăn], thời hạn ba tháng, một trong những khó khăn chính là các chướng ngại vật xung quanh mỏ quặng, một khó khăn khác chính là danh tính chủ sở hữu mỏ quặng.
Cho đến nay, những tin tức mà bọn họ điều tra được chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, tầng sâu rốt cuộc cất giấu cái gì, tạm thời vẫn không có kết luận nào.
"Ta ra ngoài xem thử.” Điền Đường nói.
"Nhưng ở đây..." Lâm Thành Phúc vô thức mở miệng, muốn Điền Đường chú ý an toàn, vừa mới nói ra miệng, mới nhớ ra mình hình như nói một câu vô nghĩa.
Nhà gỗ hai tầng trước mắt được Điền Đường xây dựng sau khi khai hoang, giới hạn phạm vi này thành khu vực an toàn.
Trong phòng nhỏ, bao gồm cả một vòng xung quanh phòng nhỏ đều nằm trong phạm vi an toàn, không có bất cứ ai có thể làm tổn thương Điền Đường.
Điền Đường thấy Lâm Thành Phúc không nói thêm nữa, cũng biết hắn nhớ đến chuyện này, không cần phải giải thích, mở cửa đi ra ngoài, nhìn về hướng ngọn núi không xa.
Vị trí của đỉnh núi không xa không gần, đứng ở chân núi, Điền Đường cũng có thể mơ hồ thấy rõ trên đỉnh núi có một số người đang đứng, nhưng chưa hẳn có thể nhìn rõ, với thị lực hiện tại của nàng cũng không thể làm được điều đó.
Khi Điền Đường đang quan sát, những người trên ngọn đồi đối diện cũng chú ý đến nàng
“Quận chúa, phía dưới hình như có nữ tử đang nhìn người?” Nha hoàn bên cạnh quận chúa Minh Tâm trước tiên chú ý tới Điền Đường, trực tiếp nói.
Quận chúa Minh Tâm ngồi trên ghế và nhìn xuống hướng mà nha hoàn chỉ.
Nàng mặc một bộ hắc y, trên đầu không có bất kỳ món trang sức lộng lẫy nào, trông không giống một quận chúa mà là một nữ nhân bình thường.
Tuy nhiên, trong mắt nàng lại có một sự sắc bén mà người bình thường không có được.
Dưới chân núi, Lâm Thành Phúc đi ra khỏi phòng sau Điền Đường, đứng bên cạnh Điền Đường nói chuyện: “Vị quận chúa Minh Tâm này năm nay 26, đã từng bàn chuyện chung thân đại sự, sau đó không biết vì sao, nàng ta đã đích thân xé nát hôn thư, sau chuyện đó danh tiếng trong kinh thành không tốt, cũng không nghe nhắc tới chuyện thành thân nữa.”
“Xé bỏ hôn thư thì sao thanh danh lại không tốt?” Điền Đường nhíu mày, "Đừng nói là chưa thành thân, coi như thành thân rồi trở mặt, vậy cũng phải xem ai đúng ai sai, quận chúa Minh Tâm xé bỏ hôn thư, ngươi biết cụ thể vì nguyên nhân gì không?"
Lâm Thành Phúc lắc đầu: "Thuộc hạ không biết.”
"Ác ngôn ác ngữ lại lan truyền còn mau hơn chân tướng." Điền Đường cảm khái lắc đầu, "Nếu không trấn Thần Linh lại thêm một cái tội 'khua môi múa mép' đi, nếu có người ác ý truyền bá lời đồn, đem người giam lại vài ngày, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Thành Phúc không có dị nghị gì với chuyện này, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều liền gật đầu: "Có thể, chờ lần này về trấn Thần Linh, thuộc hạ đi tìm Bùi lão nói tỉ mỉ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận