Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 321 -




“Làm sao bây giờ, ôm không nổi?”
“Đáng đời! Nhắc ngươi thì ngươi không nghe ta!”
“Thứ này có ích, ngươi xem, vở, bút chì, bản chữ, xà phòng, vớ,… ta cũng muốn đi học, mấy cái này dùng thật tốt cỡ nào, còn tiện lợi như vậy, chẳng qua ta mua thì coi như xong, sao ngươi cũng ôm một đống?”
“Đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi, ta có thể đi tới đại sảnh giao dịch sao? Ta nghĩ chỉ mua thứ mình cần, chắc chắn không mua thêm cái khác, mới đi vào cùng ngươi xem ngươi thành trò cười, kết quả…” Hắn cúi đầu nhìn một đống đồ trong lòng ngực mình, khóc không ra nước mắt.
Hai người liếc nhau, cùng kêu rên lên: “Mấy thứ này cũng quá tiện đi, nhịn không được!!!”
Vừa đúng lúc Điền Đường đi ra từ đại sảnh giao dịch, nhìn thấy hai người ôm một đống đồ vật kêu rên, chắp tay sau lưng bình tĩnh rời đi.
Quả nhiên cổ nhân cũng không tránh được cảm xúc muốn mua đồ.
Nói cái gì mà mua liền băm tay, cuối cùng cũng không phá được định luật lợi ích!
Nàng đi về phía bệnh viện mới xây dựng, kế tiếp là… NPC mới.

“Chủ nhân.”
“Không cần, không cần, ngươi cũng giống với Du Ninh vậy, vì vậy ngươi cũng có thể gọi ta là Điền Đường.”
Vị bác sĩ NPC nhi khoa đang đứng ở trước mắt này cũng là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử rất đáng yêu, so với Du Ninh, nhìn qua càng cảm thấy thân thiết hơn.
Và còn một lý do khác nữa, đó chính là nàng vừa nhìn đã cảm thấy nàng ta rất thích hợp để làm bác sĩ nhi khoa.
Lần này sau khi gọi người ra, Du Ninh cũng ở bên cạnh quan sát, sau khi thấy đối phương đi ra, sau đó liền cười rồi nhéo mặt đối phương: “Quả nhiên là rất đáng yêu.”
Sau đó đối phương cũng đã che mặt của mình lại, rồi trừng mắt nhìn hai người kia.
“Gọi ngươi là Du Ý đi, Du trong Du Hí, Ý trong ý nghĩa, đồng âm với bác sĩ nhi, cũng cùng họ với lại Du Ninh.” Điền Đường vừa cười, vừa nói.
Du Ý ngoan ngoãn nhìn Điền Đường, sau đó liền gật đầu: “Được.”
Du Ninh ở một bên, chống cằm nhìn Du Ý.
Từ khi Du Ninh xuất hiện cho đến bây giờ cũng đã qua một đoạn thời gian rất lâu, cuộc sống hàng ngày của nàng cùng với những người khác đều không có gì khác nhau, thậm chí đôi khi ngay cả chính nàng cũng hoài nghi mình có phải là con người thân sự hay không.
Du Ý xuất hiện, cũng khiến cho Du Ninh cũng phải đánh giá cẩn thận hơn, trong ánh mắt càng lộ rõ sự yêu thích đối với vãn bối.
Thân phận của Du Ý là bác sĩ nhi khoa, sau khi xây xong bệnh viện ở trấn nhỏ, nàng lập tức đi đến bệnh viện để nhậm chức, đồng thời Điền Đường còn cố ý mời Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh, hai người bọn họ sẽ đảm nhiệm thân phận là bác sĩ ở trong bệnh viện.
Tựa như lão sư ở trường học, ngoại trừ Du Ý là vẫn luôn ở bên trong bệnh viện, còn phụ tử Bạch Quán Chúng cũng không cần thiết phải ở lại bệnh viện, thời gian làm việc cụ thể có thể tự bọn họ sắp xếp, Điền Đường chỉ việc phát tiền lương tương ứng.
Sau khi bệnh viện được xây dựng xong, Điền Đường đã cố ý hỏi Du Ý rằng nàng chỉ nguyện ý làm bác sĩ nhi khoa, hay còn có thể kiêm thêm việc khám một số bệnh khác.
Sau khi bị Du Ý cự tuyệt, Điền Đường liền trực tiếp gọi người ở trong bệnh viện rồi thông báo những việc có liên quan, nhấn mạnh rõ nhóm bệnh nhân tương ứng với Du Ý, ngoại trừ trẻ nhỏ ra, bệnh nhân khác vẫn phải đi tìm Bạch Quán Chúng hoặc Bạch Phục Linh để khám bệnh.
Làm xong chuyện này, Điền Đường lại đi xử lý những chuyện khác, tạm thời đặt tâm tư ra khỏi bệnh viện.
Lúc này, Du Ý liền lặng lẽ liên lạc với Du Ninh.
"Ta biết ngươi sẽ tới tìm ta." Du Ninh ra hiệu cho Du Ý ngồi xuống vị trí ở đối diện nàng, “Có vấn đề gì ngươi cứ hỏi thẳng, chỉ cần là chuyện ta biết thì ta đều sẽ nói cho ngươi biết.”
“Nàng là người như thế nào?” Du Ý hỏi, “Nàng” trong lời nói của Du Ý là đang chỉ đến Điền Đường.
“Cuộc sống ở đây rất thoải mái.” Du Ninh cười nói, "Ngươi có thể yên tâm sống ở đây, ta nghĩ ngươi sẽ giống với ta, hài lòng với sinh hoạt nơi này.”
“Thoải mái?” Du Ý nghiêng đầu nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận