Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 132 -




Hôm nay sau khi tạo xong một đám nhà gỗ mới nhất, thôn Điền gia có tổng cộng 90 căn nhà gỗ, nhà gỗ mới tổng cộng có 50 căn, dựa theo trật tự xếp trước đây, ngoại trừ hai căn nhà gỗ của Chu gia ra, tổng cộng có 8 căn có thể vào ở.
Thôn dân của thôn Điền gia có một số người dìu già dắt trẻ tiến đến, cũng có một số là người cô đơn, vì để có thể mau chóng vào ở nhà gỗ mới, những người này liền xin ở cùng nhau, ba hoặc bốn người ở một gian phòng.
Cứ như vậy có thể vào ở sớm hơn một chút, dù sao kết nhóm chung sống cùng với nhau, gánh nặng cũng sẽ nhỏ đi một chút.
8 căn nhà gỗ mới, đại khái có thể ở được tầm 30 người.
Xưởng dệt cùng xưởng ép dầu trong khoảng thời gian này vẫn luôn vận hành, chỉ là vải được dệt ra cùng dầu đậu nành cũng chưa có lên kệ giao dịch của đại sảnh, hiện tại số lượng tồn kho lớn hơn trước đây một ít, nàng tính qua hai ngày nữa lại đưa lên kệ bán ra.
Sau khi nhà tắm bắt đầu vận hành, số lần các thôn dân tắm rửa so với bình thường nhiều hơn không ít, tuy mỗi lần tắm 15 phút yêu cầu 1 đồng, nhưng đối với các thôn dân mà nói số tiền này có thể đổi lấy một lần tắm nước ấm sảng khoái, buổi tối còn có thể ngủ một giấc thật ngon, tính đi tính lại tiêu 1 đồng này quả thật là rất đáng giá.
Bên phía nhà gỗ cũ, từ sau khi tách nam nữ ra thì thoải mái hơn rất nhiều so với trước, sinh hoạt cũng dần dần có quy luật hơn.
Mà đối với Điền Đường mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là sự tán thành của thôn dân đối với thôn Điền cao hơn, điểm này nhìn thì hư vô mờ mịt, thật ra lại tạo ra ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ thôn Điền gia, ảnh hưởng lớn nhất là các thôn dân bắt đầu chấp nhận công dụng của “phỉnh”.
Thời điểm mới bắt đầu, thôn dân thôn Điền gia kiếm tiền chỉ biết lựa chọn tiền đồng.
Nhưng hiện tại mọi người sôi nổi gửi tiền trong tay vào ngân hàng, đồng thời cũng tự nguyện cầm trong tay mấy cái phỉnh, giữa những thôn dân với nhau, khi có một ít giao dịch đơn giản sẽ lựa chọn sử dụng phỉnh để giao dịch.
Hiện tại trong xưởng thôn Điền gia, có vài cái xưởng không thuộc về Điền Đường, trong đó xưởng đậu hũ là lớn nhất.
Xưởng này ngay từ lúc mới mở Điền Đường đã không nhúng tay vào, mà là thôn dân tự cung tự cấp, nàng chỉ phụ trách thu mua sản phẩm đậu hũ dư ra của xưởng mà thôi, trải qua một đoạn thời gian phát triển, xưởng này cũng có mười mấy người ở lại làm việc, lúc các thôn dân cần làm một ít sản phẩm bằng đậu đều sẽ lựa chọn tới xưởng này.
Lúc ban đầu hai bên giao dịch cũng là bằng tiền đồng, nhưng có một số người thôn Điền gia chỉ được trả thù lao bằng phỉnh, trong tay những người này cũng chỉ có phỉnh, cho nên muốn mua đậu hũ cũng chỉ có thể giao dịch qua đại sảnh giao dịch.
Công nhân của xưởng đậu hũ không muốn từ bỏ khoản thu nhập này, sau khi xác nhận phỉnh dùng được, cũng bắt đầu dùng phỉnh để giao dịch làm ăn.
Bắt đầu từ hôm đó, giao dịch như vậy càng ngày càng nhiều.
Sau này xưởng đậu hũ cũng hoàn toàn xuất hiện giao dịch phỉnh, cũng khiến cho phỉnh chính thức bắt đầu lưu thông ở trong thôn.
Lúc thôn dân dần dần phát hiện ra giao dịch bằng phỉnh hình như không khác gì so với giao dịch bằng tiền đồng, phỉnh cũng hoàn toàn thay thế tiền đồng, trở thành hình thức giao dịch đặc biệt chỉ thôn Điền gia có.
Điểm này ngay từ đầu Điền Đường cũng đã thiết lập xong.
Thôn dân sở hữu phỉnh có thể giao dịch tại ngân hàng của đại sảnh, đồng thời cũng có thể rút phỉnh từ trong ngân hàng, nhưng gửi phỉnh vào thì không có cách nào đổi thành tiền đồng rút ra ngoài, thời gian lâu dần phỉnh đương nhiên cứ vậy trở thành thứ thay thế tiền đồng .
Lúc Điền Đường nhận thấy mọi người bắt đầu dùng phỉnh thay thế tiền đồng, liền trực tiếp đi tìm Mai Kỳ, muốn hắn đổi tên “phỉnh” thành “tiền xu”, sau đó lúc nói việc này với thôn dân liền dùng tiền xu để miêu tả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận